Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Ngày không tên.

Vẫn không tài nào quen được với cảm giác này. Không tài nào quen được.
Tình yêu hay là thói quen? Không biết nữa. Nhưng không chịu được cảm giác không có anh ta bên cạnh.
Những chuỗi ngày như thế này, còn kéo dài đến bao giờ nữa?
Sợ hãi. Lạnh lẽo.

Sợ mất anh. Nhưng cũng sợ cái điều đang chảy trong người mình gấp ngàn lần hơn thế.

"Đó là khi ta đã lạc mất nhau"
Thực sự đã lạc mất nhau chưa?
Thực sự đã lạc mất yêu thương này chưa?
Sao xa cách thế này?

Sao những nụ hôn ko thể níu lại?
Sao những vòng ôm ko thể níu lại?
Sao nằm bên nhau mà thấy như xa nhau cả nghìn con sông, nghìn ngọn núi?
Sao ở bên nhau mà tâm hồn cứ trôi dạt đi đâu?
Sao ngay cả việc đi bên nhau cũng quá vội vã?

Sao không thể bình thường lại như trước?

Lẽ nào đúng, rằng tình yêu có thể làm lại không phải là tình yêu thực sự?
Lẽ nào đúng, rằng những vết thương không bao giờ lành miệng?
Lẽ nào đúng, rằng những tổn thương sẽ ám ảnh ta cả đời?
Lẽ nào đúng, rằng bóng ma quá khứ luôn có thể bao trùm cả tương lai?

Tự nhiên đánh rơi
tình yêu này
rồi sao?