Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

vụn vặt từ Saigon (1).

Saigon mấy ngày cuối năm đêm sáng rực rỡ đủ các loại đèn. Đường phố 11 hay 12h đêm vẫn nhộn nhịp, người, xe cộ, đèn, quán xá... Nhìn rất thích mắt. Ở đường nào ý (ko nhớ tên :">), có hội trại chào mừng năm mới của thành phố, góc này hát rock, cách đó 1 đoạn góc kia ca cải lương. Nghe rất vui tai.

Đồ ăn Saigon hơi mắc (đắt). Và người Saigon ăn ít. Ví dụ như hôm nay đi ăn trưa 1 tô hủ tiếu cùng Tiểu Du và 1 suất bánh hỏi, 1 suất bánh ướt cùng chị Khuyên, mà chỉ thấy no tàm tạm. Đồ ăn ít, giá mắc, người nào béo nên vào Saigon để giảm cân.

Saigon ngày lễ hay đi nhậu. Vừa vào đc 2 hôm, sát rịt Tết dương lịch, đã nhiều người rủ đi nhậu đêm giao thừa.

Saigon giá cả so với Hanoi rất dễ thương. Ví dụ ở Saigon gội đầu ngoài hàng hết 30k/lần/đầu, ngoài Hanoi là 20k, nhưng cắt tóc ở Saigon có 30k/đầu, trong khi ngoài Hanoi lên đến vài trăm ngàn (nghìn) là chuyện phình phường. Hay như cafe quán xá ở Saigon ngồi nhoằng cái hết hơn trăm ngàn, nhg đi hát karaoke chỉ khoảng 16k/h (giá bình dân), chơi sang lắm thì 40k/h là kịch kim.

Vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ, ngoài mua sách, bản đồ, có thể mua cả quần áo, bông ngoáy tai, khăn ướt, và đủ các thứ khác.

Bún bò ở Saigon có nhiều loại, mỗi loại có 1 loại bún riêng. Cái này phải đi tìm hiểu dần.

Những điều hơi cá nhân tí:
- Nhà mới ở Saigon toàn ăn đồ mua ở siêu thị, không đi chợ, nhưng cũng ít ăn cơm nhà vì ai cũng bận, nên từ nay mình có thể luôn luôn ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về lúc 10h đêm mà không bị ai thắc mắc gì.
- Mình đang phải học nói theo cách của người Saigon, vì nếu ko mình nói tiếng Hanoi không ai hiểu gì cả.
- Mình đi ngoài đường thường xuyên vẫn bị nhầm là người nước ngoài (là sao :-??)

SV ĐH Ngoại Thương cơ sở 2 nhìn oách hơn cơ sở 1 ngoài HN. Vì các bạn ý đeo thẻ SV rất đầy đủ.

Hanoi toàn các cô bác chú dì đi xe đạp điện, trong Saigon nhiều xe đạp điện hơn, mà toàn teen chạy :x

Hôm nào viết tiếp sau.

thôi ngay đi.

con người ta SỐNG VỚI NHAU để làm gì?
con người ta TIN NHAU để làm gì?

mịa.

ai cũng chỉ nghĩ cho mình. RA VẺ. GIẢ VỜ.

TAO VỨT HẾT.

Đừng có lôi tôi ra nữa. cái LỖI lớn nhất của tôi là đã có mặt trên đời này.

chửi tôi đạp đổ à? chửi tôi sai à? chửi tôi ích kỉ à? không có lửa làm sao có khói? tự nhiên tôi như ngày hôm nay à?

ừ, cả đời tôi chỉ có CHẠY TRỐN thôi. tôi thế đấy. đừng bảo tôi PHẢI ĐỐI MẶT. tôi không có sức để ĐỐI MẶT VỚI NHỮNG CÁI MẶT NẠ NỮA ĐÂU.

xin lỗi, gương mặt thật ko thể phô ra, thì đừng bắt tôi ĐỐI MẶT với cái gì.

TAO VỨT HẾT.

những lời nói. nhắm mắt chỉ thấy tất cả mọi người xung quanh cầm toàn những con dao cùn, thi nhau cứa đi cứa lại da thịt mình.

bào mòn hết rồi. tốt lắm. tình yêu, tình thương, hạnh phúc, niềm tin, tất cả, cảm ơn các người, các người BÀO MÒN hết của tôi rồi.

kiệt sức. gục ngã.

muốn tôi ĐỐI MẶT à? tốt thôi. chào mừng đến với thế giới của sự giả tạo!

thậm chí mình còn không khóc.

tôi đã từng YÊU, đã từng THƯƠNG, đã từng HẬN. nhg giờ, 1 chút cảm xúc tôi cũng đ' dành cho các người nữa đâu. tôi thế đấy. là thế đấy. cứ oán trách đi, chửi bới đi.

CÁC NGƯỜI GIẾT TÔI RỒI.

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

It's time for me to live my own life.

It's really hard to get through the day without you. But I decide and I can :)

Good bye happiest moments :)

buốt. nhức.

Còn tiếp tục giả dối đến bao giờ nữa đây?

Toàn 1 lũ chó chết và khốn nạn!

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Ngày không tên.

Vẫn không tài nào quen được với cảm giác này. Không tài nào quen được.
Tình yêu hay là thói quen? Không biết nữa. Nhưng không chịu được cảm giác không có anh ta bên cạnh.
Những chuỗi ngày như thế này, còn kéo dài đến bao giờ nữa?
Sợ hãi. Lạnh lẽo.

Sợ mất anh. Nhưng cũng sợ cái điều đang chảy trong người mình gấp ngàn lần hơn thế.

"Đó là khi ta đã lạc mất nhau"
Thực sự đã lạc mất nhau chưa?
Thực sự đã lạc mất yêu thương này chưa?
Sao xa cách thế này?

Sao những nụ hôn ko thể níu lại?
Sao những vòng ôm ko thể níu lại?
Sao nằm bên nhau mà thấy như xa nhau cả nghìn con sông, nghìn ngọn núi?
Sao ở bên nhau mà tâm hồn cứ trôi dạt đi đâu?
Sao ngay cả việc đi bên nhau cũng quá vội vã?

Sao không thể bình thường lại như trước?

Lẽ nào đúng, rằng tình yêu có thể làm lại không phải là tình yêu thực sự?
Lẽ nào đúng, rằng những vết thương không bao giờ lành miệng?
Lẽ nào đúng, rằng những tổn thương sẽ ám ảnh ta cả đời?
Lẽ nào đúng, rằng bóng ma quá khứ luôn có thể bao trùm cả tương lai?

Tự nhiên đánh rơi
tình yêu này
rồi sao?

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Khi ta đã đi qua giông-bão-biển-bờ...


...vẫn thấy tựa bên vai mình một tình yêu không thất lạc
(Đỗ Trung Quân)

Em chẳng dám ước chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi và mãi mãi
Em chẳng dám ươc chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi và mãi mãi

Em chỉ mong,chúng ta yêu nhau mỗi khoảnh khắc còn có nhau.
Em chỉ mong,chúng ta hạnh phúc mỗi khoảnh khắc bên nhau.

Rồi nếu chia xa,nếu ngày đó có tới,chúng ta sẽ giữ về nhau trong nhau như những kí ức đẹp
Để một ngày,khi đã qua biết bao gọi mời của đời sống,chúng ta chợt nhớ lại rằng "à,ta đã từng yêu như thế"

Em hạnh phúc biết mấy mỗi khi bên anh,anh dịu dàng và ân cần,anh ngọt ngào và lãng mạn.Anh yêu em và anh được em yêu.
Nhưng em cũng mừng vui biết bao nhiêu,mỗi khi bên anh,anh cáu gắt,anh mắng mỏ,anh cãi nhau với em.Anh thành thật với em,một cách hoàn toàn,với tất cả tốt lẫn xấu trong anh :)

Xin cuộc đời cho ta được bình yên
Để ta mãi được yêu như bây giờ...

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

Have you ever ?

Tôi mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu xám tro (cái áo mà lần nào tôi mặc,mẹ cũng nói trông tôi như con trai),2 tay đút vào túi áo 2 bên hông,cắm tai nghe điện thoại đi giữa đường,trong tai vừa khe khẽ tiếng nhạc vừa loáng thoáng tiếng ồn ào của đường phố.Tôi cảm giác bản thân mình đứng giữa 2 thế giới.Một thế giới im lặng chỉ có 1 mình tôi,hoàn toàn im lặng,hoàn toàn mình tôi,đứng im,ko nghĩ gì,và ko làm gì.Một thế giới ồn ào có tôi và biết bao nhiêu người chạy qua tôi,rất ồn ào,rất nhiều người,tôi đứng im,ko nghĩ gì,và ko làm gì.
Tôi tự hỏi mình ở 2 thế giới đó có khác gì nhau ko?Có gì khác nhau ko?
Có lẽ chỉ khác ở gương mặt.Gương mặt tôi ở thế giới ồn ã có lớp trang điểm trên mặt.
Hình như chỉ vậy thôi.
Đã bao giờ,bạn đứng giữa 1 đám đông,cười nói,trò chuyện,và cảm thấy mình ko thuộc về đám đông đó ?
Đã bao giờ,bạn ước,có 1 người,bất kể là ai,xinh hay xấu,tốt bụng hay tồi tệ,yêu hay ghét,thân quen hay xa lạ,nắm lấy tay bạn,và kéo bạn chạy ra khỏi đám đông đó.Chỉ cần thế thôi.
Đã bao giờ,bạn ước,có 1 người,bất kể là ai,nhìn ra cảm giác lạc lõng của bạn giữa đám đông ? Và kéo bạn về phía họ,nơi ít ồn ã hơn,nhg có người nhìn ra sự lạc lõng của bạn?
Đã bao giờ,bạn tin vào định mệnh chưa ?Dù định mệnh ấy có thể mang đến nỗi đau cả đời.Dù định mệnh ấy kéo bạn khỏi sự lạc lõng giữa đám đông nhưng đẩy bạn vào nỗi cô độc trong chính tình yêu của mình ?
Và , đã bao giờ , sau tất cả , bạn cảm ơn Chúa đã sinh ra anh ấy là đàn ông để bạn là đàn bà ? Đàn bà hoàn toàn với gương mặt mỏi mệt sau mọi vất vả của đời sống , im lặng nằm thở khẽ trong ngực người đàn ông của mình , chứ ko phải là gương mặt trang điểm cười nói ngoài đời kia.
Dù có thể ngày mai,người đàn bà ấy chỉ còn lại một mình.
Ban,chỉ còn lại một mình.
*
...

Tự nhiên nhớ bài "Một mình" của Thanh Tùng.

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình"

Tôi ko rõ lắm về hoàn cảnh ra đời của bài hát này.Tôi chỉ biết nghe.Nhưng,có 1 lần trong 1 tiết học thêm Văn,cô giáo tôi có nói về ca khúc này.Cô chọn ca khúc này như 1 ví dụ.Cô nói trong cuộc đời,người ta sẽ phải trải qua rất nhiều nỗi đau và thậm chí cả bi kịch,đa số đều nghĩ rằng mình sẽ ko thể trải qua đc,nhưng kì thực ko phải như thế,nỗi đau nào cũng có thể vượt qua đc,giống như nhạc sĩ Thanh Tùng sáng tác ca khúc "Một mình" mang nỗi cô đơn mất vợ,ai nghe cũng cho rằng người đàn ông trong bài hát sẽ ko bao giờ có thể vượt qua đc nỗi đau đó,nhưng cuối cùng,cuộc đời Thanh Tùng vẫn gặp gỡ rất nhiều những người phụ nữ khác.
Thực ra,đấy đơn giản chỉ là 1 ví dụ.
Ví dụ để chứng minh 1 điều rằng : ai cũng có thể vượt qua nỗi đau.

Nhưng sự cô đơn thì ... ?
Tôi biết khi cô giáo tôi nói với tôi về tình yêu,về tuổi trẻ,về cuộc đời,về niềm hạnh phúc của người phụ nữ,về buồn đau,về tất cả,thì chính tự bản thân cô,vẫn cứ quanh quẩn trong nỗi cô đơn của chính mình.
Bởi vậy,cô chưa bao giờ nói với chúng tôi về nỗi cô đơn,trừ khi giảng các tác phẩm trên lớp.
Cô,có lẽ ko có kinh nghiệm với nỗi cô đơn.
Chúng ta,chẳng ai có kinh nghiệm với nỗi cô đơn cả.

Trong tiếng Anh có 2 từ . Một là "alone" - một mình.2 là "lonely" - cô đơn.Có lẽ nhiều giáo viên dạy tiếng Anh đều phải mất 1 chút thời gian để giải thích nghĩa của 2 từ này cho học sinh,phân biệt sự khác nhau của 2 từ.
Nhưng có lẽ hiếm giáo viên dạy Ngữ Văn dành thời gian để giải thích nghĩa của 2 từ này cho học sinh.
Chúng ta đều muốn học cách làm thế nào một mình mà vẫn ko cô đơn.
Chúng ta đều muốn nói "leave me alone" chứ chưa ai nói "leave me lonely" cả.
Chúng ta đều muốn một mình và không cô đơn.

Nếu có thể,một hôm mưa gió,tôi đủ can đảm để mở lòng mình,và phủ lấp nỗi cô đơn này.
Tôi chỉ ước mình đừng lạc lõng,ít nhất là trong tình yêu của chính mình,và trong cảm xúc của những ngày mưa âm ỉ thế này.

Leave me lonely.

...

*

"Anh ấy không đo thời gian bằng những năm sống của mình.Mà đo nó bằng những trải nghiệm.Với anh ấy,chúng như là sự chạm vào sự thật.Anh ấy cần chúng để không phát điên lên và để cảm thấy rằng toàn bộ sự xáo trộn này là có ý nghĩa.Cho những trải nghiệm,anh ấy đã dừng lại trong cuộc xông tới phía trước mang tính bề mặt của mình để lấy sức cho chặng đường tiếp theo.Đôi khi chỉ là vài phút.Anh ấy sưu tầm các trải nghiệm giống như người ta sưu tầm tranh hay tượng thiên thần.Trong suốt thời gian dài,mỗi khi mất liên lạc với anh ấy quá mười hai tiếng là mình lại run lên vì sợ hãi với ý nghĩ rằng mình sẽ chỉ là hoặc đang là một trong bộ sưu tập thiên thần của anh ấy"

(trích "Xét Nghiệm" - Janusz Leon)

*

Tôi cảm thấy khó chịu với chính mình.Tại sao tôi cứ phải như thế này,loay hoay với những suy nghĩ vòng vo về tình yêu và sự cô đơn,mà ko tài nào thoát ra đc.

Tôi khó chịu lắm.

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2009

Tình yêu và bói toán.

Đây là 2 khái niệm rất liên quan đến nhau.
Các cô gái (thậm chí là cả các chàng trai) khi yêu thường rất hay xem bói về mình (để xem mình có hợp với ngyêu ko),về ngyêu (để xem ngyêu mình là người như thế nào và có hợp với mình ko),về tình yêu của mình (để xem nó có happy ending ko).
Còn những cô gái (hay các chàng trai) khi chưa có ngyêu,thi thoảng cũng muốn xem bói toán để đi tìm ngyêu lí tưởng (anh/cô ấy như thế nào,cung Hoàng Đạo là gì,liệu sẽ gặp đc ng` đó ở đâu,vân vân và vân vân...)
Bói toán có 1 nguyên tắc cơ bản nhất nhưng cũng là quan trọng nhất : một khi ko xem thì thôi nhg đã xem thì phải tin.Ở đây,tôi loại bỏ những bài trắc nghiệm tâm lí đăng tải nhan nhản đầy trên các báo.
Bói toán thực sự hoàn toàn thuộc về tâm linh và niềm tin,chứ ko phải chỉ đơn giản là xem cho vui hoặc làm thử cho biết.
Và tình yêu cũng vậy.Nếu đã ko yêu thì thôi,nhưng yêu thì phải tin.Tin vào người mình yêu và tin vào tình yêu ấy.
Niềm tin là nền tảng cơ bản nhưng vững chắc nhất của tình yêu.
Nhưng niềm tin lại là thứ khó gây dựng nhất.
Ko biết bao nhiêu người,sau khi xem bói xong,đã dùng khoa học,logic học,lí luận học để giải thích những điều ko-thể-giải-thích-dễ-dàng của bói toán.Và bởi vì ko giải thích đc,nên họ nửa muốn tin nửa ko dám tin.
Nếu tôi tin,nghĩa là có thể tôi sẽ bị thất vọng vào 1 lúc nào đó.
Nhưng nếu tôi không tin,thì tôi cũng cần ít nhất 1 lí do rõ ràng cho việc không tin đó.
Niềm tin ko phải là tiền bạc,đánh cược được mất dễ dàng.Cho đi 1 chút niềm tin còn cần cân đo đong đếm nhiều hơn việc chơi chứng khoán giai đoạn này.
Và nếu như ko có niềm tin,bói toán chỉ như trò giải trí mất chút tiền.Còn tình yêu thì trở thành sự hành hạ và dằn vặt.
*
Tình yêu lại nguy hiểm hơn bói toán ở chỗ : khi bạn ko đặt niềm tin vào nó,nó sẽ tự sinh ra 1 con quái vật đáng sợ.Đấy là con quái vật nghi ngờ.Con quái vật này ăn sâu và gặm nhấm tình yêu của bạn,nó ko giết chết tình yêu đó,mà nó gặm nhấm từng ngày,cho đến khi tình yêu ấy chỉ còn là cái ghế mục nát và sẵn sàng đổ sập thành đống vụn nát bất cứ lúc nào.
Tôi có thể cố giữ cái ghế đó,nhưng tôi ko thể sử dụng nó đc nữa.
Một tình yêu chỉ cố-để-giữ thì có thể gọi là tình yêu không ?
*
Những cô gái thông minh là những cô gái biết tin đúng lúc và nghi ngờ đúng chỗ.
Nhưng,hiếm cô gái nào làm đc điều này ?
Đặc biệt là khi đang yêu.
Có những cô gái,ko biết nên gọi là thông minh hay ngu ngốc trong cảm xúc.Các cô muốn tin,hẳn nhiên.Nhưng các cô lại vừa đủ thông minh để biết rằng nếu mình mang tình yêu đi đặt cược,mình có thể sẽ trắng tay.Vậy nên,các cô loay hoay giữa việc tin và ko tin.Điều đáng nói hơn,là các cô nhận ra khi mình ko đặt niềm tin vào tình yêu,con quái vật nghi ngờ sẽ xuất hiện.Và các cô,lại 1 lần nữa,vừa đủ thông minh để tìm cách giam giữ con quái vật này càng sâu càng tốt.Nghĩa là con quái vật ấy,sẽ chỉ hủy hoại rất ít tình yêu của tôi,nhưng,lại hủy hoại chính bản thân tôi.Và đến 1 ngày nào đó,tôi,có thể sẽ gục ngay trên cái ghế tình yêu của mình.
*
Khi người coi bói cho bạn biết bạn ko tin những điều họ nói,họ chắc chắn sẽ cảm thấy bị xúc phạm.Khi người yêu biết bạn ko tin anh ấy,chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy bị tổn thương.
Nhưng,vào thời buổi này,có mấy người coi bói quan tâm đến lòng tin của những người đi coi bói ? Hay họ chỉ dùng câu "tin thì coi , ko tin thì thôi tui ko coi cho đâu" như 1 lời dọa dẫm nửa vời.
Và,có mấy người đàn ông,yêu bạn đến mức coi niềm tin của bạn còn quan trọng hơn tình yêu bạn dành cho người ấy ? Có mấy người đàn ông nói "anh cần niềm tin của em" và thực sự nghĩ điều đó trong đầu ? Hay họ chỉ dùng câu "em ko tin thì đừng yêu anh nữa" như 1 lời củng cố nửa vời cho (những) lời nói dối của họ ? Và họ,sẽ giận dữ,thay vì buồn bã,nếu biết bạn ko tin họ ?
Bởi,niềm tin,cũng giống như tình yêu hay bói toán,không thể chỉ là những lời nói nửa vời như vậy.Nó cần xuất phát từ chính trái tim.Nghĩa là nếu bà thực tâm coi bói cho tui,thì ắt hẳn bà sẽ nói đc những điều tui tin.Và nếu anh yêu em,muốn em tin anh,thì ắt hẳn anh sẽ ko bao giờ nói dối em hay làm điều gì tổn hại đến lòng tin của em.
Đừng vô tình,hay cố ý,để em gục ngay trên chiếc ghế tình yêu của mình anh ạ.Bởi em ko và ko bao giờ,đủ can đảm để làm tổn hại đến tình yêu của chúng ta.Em,vừa dại khờ vừa từng trải,sẵn sàng trao niềm tin của em cho anh,để cái phần không-tin nó dằn vặt em,nó hành hạ em,mà anh không thể nào biết và hiểu đc.
Bởi em ko phải là người phụ nữ thông minh.Em chỉ đơn giản là người đàn bà thông minh trong cảm xúc.
Còn trong tình yêu,lại hòan toàn dại khờ.
*
Tôi có 1 câu thần chú nho nhỏ để giữ niềm tin cũng nho nhỏ của mình dành cho người yêu : "You should know that just because someone doesnt love you like the way you want them to doenst mean they dont love you with all they have"
Tôi,hoàn toàn chỉ cần biết rằng anh ấy yêu tôi.Và thế là đủ.
Có rất nhiều cách để yêu 1 người,có những cách làm người ấy hạnh phúc,có những cách làm người ấy tổn thương.
Hôm nay tôi đi xem "Mong em hạnh phúc" (film Hàn Quốc).Tôi nghĩ đây là 1 film rất đáng xem.2 người yêu nhau theo 2 cách hoàn toàn khác nhau.Và họ cứ nghĩ rằng những gì họ làm (vì yêu ng` kia) chắc chắn sẽ khiến người ấy vừa lòng.Họ đang làm tổn thương chính họ và ko biết rằng cũng làm ng` kia tổn thương.Tôi cứ nghĩ mãi rằng họ thiếu niềm tin trầm trọng.Thiếu niềm tin vào ng` mình yêu đã là 1 nhẽ,họ thiếu niềm tin vào sự bền vững của tình yêu.Họ đã nghĩ quá nhiều đến mức quên rằng "yêu là cần được nói ra".Họ đã đẩy niềm tin và tình yêu đi quá xa.
Thực ra , viết cũng chỉ để viết vậy thôi.Nói qua nói lại,nếu yêu mà cần nhiều tính toán đến vậy,thì đã ko gọi là tình yêu đc nữa rồi.Hoặc thậm chí,chính tình yêu sẽ làm mất đi sự tính toán ban đầu.
Còn bói toán,nếu đã giỏi tính toán,thì đi coi bói làm gì nữa,hehe.
Cuối cùng,niềm tin vẫn là vấn đề khó giải quyết nhất.
Nhưng,có 1 câu nói thế này "Nếu như anh hôn một cô gái khác,chỉ cần anh đưa ra 1 lí do rõ ràng,em vẫn sẽ tin điều đó"
Love is blind.

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Năm La Mã.

Cùng 1 lúc post 2 entry.Đang dọn dẹp lại laptop,tự nhiên thấy cái này.
Viết cũng được 1 thời gian rồi.Tên file là "V",giờ ko nhớ vì sao lại để như thế.
*

1.Lần đầu tiên tôi gặp cô gái ấy là một ngày không nắng ở Hà Nội.Cô ấy ngồi lọt trong chiếc sofa to của Gloria Jeans’s coffee,trước mặt là cái bàn gỗ tròn đầy những tờ giấy nhỏ nhiều màu sắc,một cốc coffee đang uống dở,một bao Marl trắng,và một cái bật lửa màu đỏ.Cô ấy mặc sơ mi vàng,xắn tay áo,váy jeans ngắn và quần tất màu đen.Cô ấy tóc xoăn thả hờ hững bờ vai.Khi tôi đẩy cửa bước vào Gloria Jeans’s,hình ảnh cô gái gầy nhỏ ngồi đối diện với một cái bàn và một cái ghế trống khiến tôi gần như bị rơi vào trạng thái mất hồn vài giây.

2. – Em muốn ăn sầu riêng. – Nhiên xoay xoay cốc lipton sữa đá trong tay,rồi áp nó vào má,không nhìn tôi và đáp gọn khi tôi thông báo sẽ trở lại Sài Gòn.

- Ok,tôi sẽ mua cho em.

Chúng tôi ngồi ở một quán café vỉa hè đối diện Nhà Thờ Lớn Hà Nội vào một buổi tối mát mẻ dễ chịu.Khi tôi chạy xe đến,thì Nhiên đã ngồi đấy,với cuốn Sputnik Sweetheart trên tay.Cô mặc chiếc váy ngắn màu xanh,áo khoác màu xanh và giày cao cổ màu xanh.Cô ngồi thu gọn một góc cạnh cái cột điện,tay cầm sách,túi xách để ở trên chân,còn cốc lipton sữa đá đặt trên túi xách cùng với bao thuốc và bao diêm.

Khi tôi đưa cô về đến nhà,cô đột nhiên chạm nhẹ vào tay tôi và hỏi “Sẽ trở lại chứ?”.Tôi kéo cô vào lòng,xoa nhẹ lưng cô,và mỉm cười “Dĩ nhiên rồi”

Nhiên quay lưng bước vào hành lang tối hun hút khu nhà cô.

3.Những ngày không quá bận rộn,tôi thả bộ trên những vỉa hè đầy nắng của Sài Gòn,và chạnh nhớ hình ảnh Nhiên sải những bước dài trên những vỉa hè Hà Nội,những sải chân mạnh mẽ và tự tin.Đối lập hoàn toàn với hình ảnh cô khi ngồi trong những quán café.

Khi bước chân,em thấy mình đơn độc.Khi ngồi xuống,em thấy mình lạc lõng.Và cảm giác lạc lõng thì đáng sợ hơn ngàn lần cảm giác đơn độc.

4.Khi tôi trở lại thì Hà Nội đã vào tháng 7.Nhiều nắng và nóng.Tôi vài lần nhấn số Nhiên,nhưng rồi lại không gọi.Tôi vài lần viết những tin nhắn dài,nhưng rồi lại không gửi.

Tôi đã quyết định định cư hẳn ở Hà Nội

5.Nhiên mặc váy xòe đỏ đến đầu gối,áo trần lưng và đi đôi giày cao gót đỏ.Cô cao hơn hẳn những cô gái và cả những chàng trai khác đang đứng đầy sảnh Megastar.Cô không mang túi xách to,như cô vẫn thường làm khi đi cùng tôi vài tháng trước,cô cầm một cái ví màu đỏ nhỏ nhắn trên tay.

Khi tôi bước lại gần một chút sau lưng cô,tôi nhận ra trên bờ vai trái là những con số xăm màu đỏ.

Tôi,một lần nữa,lại bị Nhiên đẩy vào trạng thái mất hồn.

6.Mùa lạnh,Nhiên thường mặc những cái áo cổ trễ.Mùa nóng,Nhiên thường mặc những cái áo trần lưng và vai.Cô đứng trên đường,như một kiêu hãnh về vẻ đẹp kì cục của mình.Chân dài mướt và bé.Vai xương gầy.Những ngón tay sơn đỏ,nhỏ một cách kì lạ so với tổng thể cơ thể cô.Cơ thể có mùi nước hoa BVLGARI Pour Homme for men.

7.Nhiên kéo tay tôi sát lại gần cô.Tôi khẽ dựa đầu vào vai cô.Cảm giác đi cạnh một cô gái cao hơn hẳn mình,vừa dựa đầu vào vai cô vừa cố sải bước nhanh theo bước chân của cô là một cảm giác kì lạ nhưng dễ chịu.Rồi bất giác,Nhiên cúi xuống hôn tôi.Nụ hôn nồng và sâu.
Đó là trong một buổi tối mùa hè chúng tôi thả bộ ở hồ Tây.
Tôi cười “Em điên quá.Bao nhiêu người nhìn kìa.”

8.Gần mười giờ tối,tôi đang ngồi làm việc ở nhà thì Nhiên gọi. “Em say quá.Đến đón em đi.My Way khu Trung Hòa Nhân Chính”

Tôi lao ra khỏi nhà.Nhiên ngồi thu mình trên ghế.Hút thuốc.Cổ tay trái đầy những vết lửa châm đỏ tấy.
Ôm Nhiên vào lòng,tôi thở dài “Sao em lại làm thế?”

Nhiên òa khóc “Anh ta không thể bỏ vợ”.
Cô gái ấy đã hôn tôi bằng đôi môi ướt nước mắt.

9.Mười chin tuổi,Nhiên yêu,không phải người yêu đầu tiên,nhưng vẫn rất bồng bột và nồng nàn.
Tình yêu ấy sẽ chẳng có gì đáng nói ngoài ba điều.Một là người đàn ông đó gấp đôi tuổi Nhiên,hai là người đàn ông đó đã có vợ.
Và điều thứ ba là …

10. “Em sẽ bỏ anh ta và yêu chị,Di nhé”.Nhiên nằm bên cạnh tôi,thì thầm khe khẽ,hơi thở vẫn đượm mùi rượu.
Tôi không nói gì

“Chị có yêu em không Di?”

Tôi không nói gì

“Chị bảo anh ta có yêu em không Di?”
Tôi không nói gì.
Nhiên khẽ lùi người xuống,dụi đầu vào ngực tôi,hát khe khẽ “everything seems right whenever I’m with you.But girl,wont you tell me how can I tell her about you?”

11.Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì Nhiên đã đi mất.

Tôi khóa cửa căn hộ của mình.Bấm số gọi cho chồng tôi.Anh ấy không nghe máy.Tôi gọi đến sân bay,book vé bay vào Sài Gòn chuyến sớm nhất.

Khi tôi về đến nhà,chồng tôi vẫn chưa dậy.
Anh ấy đã uống say,rất say.

Một tin nhắn lúc 3h sáng.Từ số của Nhiên. “em đi đây anh.”

Tôi ngồi xuống.Nhìn chồng tôi.Và khóc.

12.Tôi gặp anh ấy trong chuyến du lịch vào Sài Gòn với ba mẹ mùa hè năm ngoái.Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như hôm đấy Sài Gòn không mưa,tôi không đi shopping được,và quyết định chọn Gloria Jeans đường Đồng Khởi để ngồi.Và anh bất chợt ngồi xuống cạnh tôi.Đó là một người đàn ông lớn tuổi.Tay trái anh ta không đeo nhẫn nhưng tôi tin chắc anh ta đã có vợ.Anh ta ngồi cạnh tôi.Và như một cơn mê,chúng tôi hôn nhau.
Bắt đầu những chuỗi ngày yêu nhau vụng trộm.
Anh ấy cùng vợ ra Hà Nội công tác.Tôi gặp anh ấy.
Nhưng tôi gặp vợ anh ấy còn nhiều hơn.

Gần như là định mệnh buộc tôi vào họ.

Chị ấy tên là Hạ Di.Tôi vẫn thường gọi thân mật là Di Di.Một người phụ nữ thành đạt và xinh xắn.Chị ấy bé nhỏ,cao chỉ đến vai tôi.Tóc ngắn ép thẳng.Áo phông và quần jeans Esprit.Giày Converse.Trẻ hơn hẳn so với tuổi.Style giống hệt chồng chị ấy.

Chị ấy đeo chiếc nhẫn nhỏ ở ngón áp út tay trái.Đấy là điều duy nhất khác biệt giữa chị ấy và anh ta

Chị ấy luôn muốn sở hữu mọi thứ thuộc về chồng chị ấy,dĩ nhiên là bao gồm trái tim anh ta.Đấy là điều khác biệt cơ bản giữa tôi và chị ấy.
Bởi tôi,dù có muốn,cả đời cũng không thể có anh ta.
Bởi chị ấy,cả đời,cũng không thể buông tay anh ta.

Khi anh ấy kết thúc đợt công tác và rời khỏi Hà Nội,vợ anh ấy dĩ nhiên cũng đi cùng.
Vợ anh ấy không liên lạc gì với tôi nữa.
Anh ấy thì vẫn tiếp tục

Cái ngày anh ấy trở lại Hà Nội,tôi đã gặp lại Di ở MegaStar.Chị ấy nhìn vết xăm ở vai tôi bằng ánh mắt đau đớn.Nhưng khi tôi hôn chị ấy,chị ấy đáp trả đầy nồng nàn.
Thật sự tội lỗi khi bạn hôn một người phụ nữ chỉ vì muốn cướp giật mùi vị người đàn ông bạn yêu đọng lại trên môi người phụ nữ đó.

Tôi hôn Di nhiều hơn cả hôn chồng chị ấy.

Anh ấy nói tôi điên.
Di nói tôi điên.

Rồi tôi bỏ đi.

Tôi nhất định phải đi.

Vẫn viết chưa xong.

The very little things.

Mấy hnay ko bận lắm nhg nhiều việc dồn dập quá.
Cứ như thể nửa cuộc đời còn lại đang ào tới vậy.
Cứ như là vừa bước chân qua 1 cánh cửa khác,vào 1 thế giới khác,chưa kịp làm quen đã bị cuốn đi vậy.
Khi người ta đã xác định được tư tưởng,thì người ta cứ thế mà lao đi.
Dù thực lòng,đôi khi vẫn chựng lại tự hỏi mình "sẽ không hối hận chứ?"
ừ,sẽ không.
*
Dạo này hay đứng giữa những không gian.
20/5,sáng về trường,đứng giữa sân trường nhìn các em lớp 12 đứng trên sân khấu hát chia tay nhau.Rồi ngồi thụp xuống giữa sân trường.1 lúc sau em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.1 lúc sau cả lớp em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.
Việt Anh là 1 trong những đứa khóc nhiều nhất.Em vừa khóc vừa nói với cô chủ nhiệm "cô ơi con xin lỗi cô".Nghe các cô nói,em Việt Anh là 1 trong những em ngày trước hư nhất trường,ngày nào cũng phải làm bản kiểm điểm,ngày nào cũng cãi cô.Lời xin lỗi của em bây giờ có lẽ đã muộn,vì thời gian ko quay trở lại cho em có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm nữa.Nhưng,lời xin lỗi của em lại làm cô chủ nhiệm em khóc.
"Chính những đứa trẻ như thế,khi lớn,chúng nó sẽ là những đứa quay về trường nhiều nhất".
Điều lớn nhất mà NS mang đến cho các em,ngoài những nỗ lực về việc trau dồi kiến thức cho các em,chính là sự chào đón và che chở.
Và điều mình mừng nhất khi về trường,là đa số các em đều nhận ra rằng "đây thực sự là ngôi nhà thứ 2 của mình,và các thày cô chính là những người cha,người mẹ của các em"
Hi vọng Việt Anh đã nhận ra lỗi và sẽ biết cách sửa lỗi theo 1 cách khác.
Tôi đã không khóc,cho đến khi tất cả các em ôm nhau và hô to tên trường.
*
Chiều 20/5 họp TEC ở ngòai ban công tầng 2.Vì office EC mượn dùng để họp CLB.Cả lũ trải phướn ra ban công ngồi.Hôm đấy trời đẹp vô cùng,ko mưa,có mây và có gió,mặt trời lặn muộn.
Cũng chiều ngày hôm đấy,trong không gian đấy,giữa những người bạn,tôi đùa rằng "tao sắp đi SG lấy chồng".Mà đùa thế,đứa nào cũng tin mới chết.
Chuyện đi SG dĩ nhiên là ko có thật,nhg chuyện lấy chồng thì có khi thật,hehe.
*
Khi mà mọi chuyện quá tốt đẹp,thì người ta lại e sợ rằng mình ko đủ niềm tin vào những điều tốt đẹp đó.
Khi người ta chưa có gì , người ta làm mọi cách để có được.
Nhưng khi người ta có tất cả,người ta lại lo sợ sẽ mất tất cả và loay xoay ko biết giữ thế nào.
Cảm giác nào đỡ chơ vơ hơn ?
Không biết.
Cảm giác ko có niềm tin là cảm giác đáng sợ nhất.
Vậy thôi.
*
Hôm qua có ngồi dịch 1 bài về marriage tested.Trong đó có nhắc đến 2 vấn đề.1 là responsibility.2 là public opinion.
- Today many couples are defying traditionalists and choosing to cohabit first,which may lead to marriage but may not.
- Living with your partner before you get married can put you off getting married at all.It takes away some of the responsibilities like a man's duty to introduce his partner to his family
- The couples dare to love and dare to live together but many are still not ready to deal with public opinion.
*
Có những sự thực thật khó chấp nhận.
Cách để sống chung với những sự thực như thế là tìm đến nghe những lời nói dối.
Nửa phần não tin những lời đấy.Nửa phần não còn lại gạt bỏ tất cả.
Bao giờ thì mình bị tách làm đôi nhỉ ?
*
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời (Du Tử Lê)
*
Take your time
Hurry up
The choice is your
Dont be late
(Come as you are)
*
Em chỉ muốn giản đơn và chân thật.
Em là của anh.

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

irony.

Đang chờ upload cái file maquette sân khấu nặng đến tận 400mb lên megaupload rồi gửi cho bên thiết kế.Cái maquette này phải xong trong đêm nay,nên dù sáng mai thi Triết sớm,giờ vẫn phải ngồi chờ cho xong,hic.
Một trong những từ tôi hay dùng về mình nhất là "phù phiếm".A trait of irony.Đêm hôm muốn viết 1 tí nhg ko biết viết gì,lướt web chơi thấy có bài nói về "The greatest irony of love".Search cụm từ "the greatest irony of love" trên google thì ra 1 đống kquả,trong đó có 1 bản đầy đủ như này : (theo như lời ng` post thì đây là email của 1 ng` bạn gửi để cheer up bạn ấy)

The greatest irony of love: Loving the right person at the wrong time or having the wrong person when the time is right; finding out you love someone after that person walks out of your life. For some, they think that letting go is one way of expressing how much they love that person. Some are afraid to see the one they love being held by someone else. Most relationships tend to fail not because of the absence of love, but because love is always present. It's just that one was being loved too much, and the other was being loved too little. Most often, we fall in love with the person we think we love, but to only discover that for them we are just for past times. While the one who truly loves us remains either your friend or a stranger.

When you think of your past love; you may view it as a failure; but when you find a new love, you view the past as a teacher. In the game of love, it doesn't really matter who won or who lost. What's important is that you know when to hold on and when to let go. You know that you love someone when you want him or her to be happy, even if their happiness means that you're not apart of it. Everything happens for a reason and for its best. If the person you love doesn't love you back, don't be afraid to love someone else again, for you'll never know unless you give it a try.

You'll never truly love a person, unless you risk for their love; love strives in hurting. If you don't get hurt, then you won't learn how to love. Love doesn't hurt all the time; though the hurting is there to test you, to help you grow. Don't find love, let love find you; that's why it's called falling in love, because you don't need to force yourself to love, you just fall. You cannot finish a book without closing the chapters. If you want to move on, then you have to leave the past as you turn the pages.

Love is not destroyed by a single failure or won by a single caress. But why is it that the greatest irony of love is letting go when you want to hold on, and holding on when you need to let go? You can never find the right person if you can never let it go of the wrong, but at the same time the moment you feel like letting go, you remember why you held on for so long. Sometimes you have to forget what you want and remember what you deserve.
To love is to risk rejection, to live is to risk dying and to hope is to risk failure. But risk must be taken because the greatest hazard in life is to risk nothing at all. To reach for another is to risk involvement, to expose your feelings is to expose your true self. To love is to risk not being loved in return.

How to define love: Fall but do not stumble. Be constant but not too persistent. Share and never be unfair. Understand and try not to demand. Hurt but never keep the pain.
Love is supposed to be the most wonderful feeling. It should inspire you and give you joy and strength. But sometimes the things that give you joy can also hurt you in the end. Loving people means giving them the freedom; whom they choose to be and where they choose to go. Loving someone means giving them the freedom to find their way, whether it leads towards you or away from you.

Love can be a painful risk. To love means that risk must be taken, no matter how scary or painful, for only then will you experience the fullness of humanity of what we call love. If you're not ready to cry, if you're not ready to take the risk and if you're not ready to feel the pain, then you're not ready to fall in love.

Cái đoạn đầu của bài này đc copy - paste khá nhiều trên mạng.Lại còn bị thêm 1 đoạn cuối như này

"So here's a piece of advice:Let go when you're being hurt too much. Give up when love isn't enough, and move on when things are not like before...For sure, there is someone out there who will love you even more..."


Thiệt tình,mình cũng biết là có thể có someone ngoài kia love mình more lắm.Dưng mà mình chỉ có 1 câu hỏi nho nhỏ thế này thôi : is there anyone who can make me love more than I've loved my Anh? Mình cũng đã đi kiếm,mình cũng đã thử,mà ko có thấy được ai như vậy hết.
Vấn đề nằm ở ngực trái thôi.
You took my heart away.

P.S : tiếng Anh có 1 thời rất hay.Đó là thời hiện tại hoàn thành (present perfect) : chỉ một hành động diễn ra trong quá khứ,vẫn còn tiếp diễn ở hiện tại và có thể kéo dài đến tương lai.Cấu trúc thời đó là như thế này : Subject + have/has + Verb (chia dưới dạng phân từ 2) + Object
Ví dụ như : I've loved ...

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2009

Nếu tôi được trở lại...


"Nếu tôi được trở lại..." là tên prom chia tay khối 12 (2006 - 2009) ra trường của PTDL Nguyễn Siêu.Đây là trường cấp 3 cũ của tôi.
Cách đây 1 năm,cũng thời gian này,tôi đang làm cho chính mình và những người bạn của mình 1 prom tương tự.
Tên prom năm ngoái là "Tạm biệt mái trường".Tên này đc nghĩ ra trong lúc bí quá,ko nghĩ ra đc tên gì khác để đi đặt maquette sân khấu.
Tên prom năm nay là do 1 em lớp A2 của trường đặt.Cô Thúy - phó hiệu trưởng - đọc tên prom rất to,và nhấn rất mạnh ba dấu ba chấm ở cuối.
Bởi,sau dấu ba chấm ấy,là những kỉ niệm rất dài,là những ước muốn rất bé nhỏ,như hằng hà sa số các vì sao trên dải Ngân hà.
Cũng giống như lời bài hát đầu mỗi mùa hạ đều vang lên rất nhiều "nếu có ước muốn trong cuộc đời này..."
Đợt này làm prom cho mấy đứa trẻ con (giờ thì mình đã hơi lớn để có thể gọi các em lớp 12 là mấy đứa trẻ con rồi,hehe),có về trường nhiều và nói chuyện nhiều với cô Thúy.Cô Thúy là người chịu trách nhiệm trực tiếp làm prom này.Lúc nào cũng thấy cô rất trẻ,dù đã hai con,dù chỉ sau mỗi thày Vĩnh là hiệu trưởng cáng đáng mọi việc của ngôi trường này.Khen cô thì cô cười bảo "là giáo viên thì ko bao giờ già cả".Thế rồi cô lại trầm ngâm "cứ mỗi mùa thi đến,dù năm nào cũng như năm nào,cô cũng đều có cảm xúc rất lạ.như là chỉ cần ngửi thấy mùi hoa sấu là biết rằng lại một mùa thi nữa đến rồi".
Mới thế mà đã 1 năm rồi...
31/3,mẹ đi làm về có nói vu vơ với tôi "năm nay thi tốt nghiệp cấp 3 môn ..." Tôi phì cười hỏi mẹ vẫn quan tâm kia à.Mẹ bảo vì cứ đến mùa này,là ai cũng nói chuyện thi cử cả.Mẹ bảo nhanh thật,giờ này năm ngoái,cả nhà cứ lo sốt vó cả lên chuyện thi cử của tôi,từ chuyện năm nay thi môn Sử thì ko biết tôi có đỗ nổi tốt nghiệp ko,đến chuyện đăng kí thi ĐH trường nào,hồ sơ làm đến đâu rồi.
Năm nay trường cấp 3 bế giảng sớm,thế là các em lớp 12 năm nay chia tay nhau sớm.
Sau khi làm xong hồ sơ thi,rồi thi học kì các môn,trả nợ môn này môn kia,thì đa số thời gian các em đến trường chỉ để ngồi với nhau.Lưu bút,chụp ảnh,trò chuyện,tâm sự.Hoặc cũng có thể là cùng ôn thi ĐH.Các em cứ ngồi với nhau thế,các thày cô để cho các em được tự do đổi chỗ,tự do nói chuyện.Quan trọng,là các em cứ ngồi với nhau như thế.
Chuyện chia tay có quan trọng gì đâu . Thật sự là không quan trọng.Các em là bạn,thì dù ko gặp nhau mười hay hai mươi năm,các em vẫn là bạn của nhau,để rồi 1 ngày gặp lại nhau,sẽ tay bắt mặt mừng mà ôn lại kỉ niệm xưa.
Nhưng,điều quan trọng,là các em sẽ ko bao giờ đc ngồi với nhau nữa.Là các em sẽ ra trường.Là các em sẽ đánh mất những tiết học được ngồi ở cái bàn này,cái ghế này,nhìn lên bảng hoặc nhìn xuống dưới gầm bàn,nghe giảng hoặc nói chuyện riêng,làm bài hoặc lén đọc truyện dưới ngăn bàn.
Các em sẽ phải rời từ một ko gian nhỏ ra một ko gian lớn hơn.Các em sẽ phải rời từ lớp học ra giảng đường.Các em sẽ phải rời từ sân trường ra cuộc đời.Và các em,sẽ phải rời từ hồn nhiên ra trưởng thành.
Đấy sẽ là cả 1 con đường khó khăn :)

Tôi yêu trường cấp 3 của mình.Và đơn giản là thế.
Ngày còn học cấp 2 , cấp 3 , mỗi lần mệt mỏi,tôi thường đi bộ về trường tiểu học,ngồi dưới gốc cây đầu tiên bên tay trái từ cổng trường vào.Dưới gốc cây đó,tôi đã chụp tấm ảnh kỉ niệm cuối cùng của tuổi thơ mình.Mỗi lần ngồi dưới gốc cây đó,tôi lại nhớ hình ảnh mình khi chỉ là đứa trẻ con vài tuổi,lần đầu biết thích 1 người,giấu mãi cái kẹo chocolate trong cặp đến lúc nó chảy ra mới dám mang tặng,mà vẫn bị từ chối vì "kẹo chảy rồi,ko ăn đâu".
Bây giờ,mỗi lần mệt mỏi,tôi muốn đc về trường cấp 3,ngồi ở trên sân khấu của trường,nhìn bao quát khắp trường.Tôi nhớ tôi ngồi cười ngồi khóc với bạn ngay ở chính góc hành lang kia,nhớ những ngày mưa cả lớp cùng chạy ra giữa sân trường nghịch.
Tôi nhớ,có lần,gần cuối năm 12,khi những cơn mưa đầu hạ bắt đầu đổ xuống,tôi và Ly cùng vài đứa con gái nữa dắt tay nhau đi bộ quang sân trường khi trời đang mưa to rất to.Cô chủ nhiệm tôi đang ngồi uống trà nói chuyện với các cô giáo khác ở phòng giáo viên,thì mấy thằng con trai lớp khác chạy vào hốt hoảng "cô Mai ơi,các bạn nữ lớp cô bị sao ấy ạ...".Cô lo quá chạy vội ra cửa,vừa nhìn thấy tôi và vài cô học sinh khác giữa trời mưa,thì cô lập tức quay vào ngồi uống trà tiếp.Đến giờ vào lớp,cô mang chuyện vừa xong kể cho cả lớp nghe,rồi cười với tôi "con điên vừa thôi,điên quá các bạn nam sẽ sợ đấy".
Có những điều,mà chỉ ở độ tuổi ấy,mười sáu mười bảy,tôi mới đủ hồn nhiên để dám điên như thế.Cái sự điên hồn nhiên ấy,có lẽ cả đời này,tôi không biết tìm kiếm ở đâu nữa.Bởi khi càng lớn lên,mỗi lần tôi điên,là mỗi lần tôi gánh thêm một nỗi đau.
Làm người bình thường là khó,làm một cô gái nhỏ hồn nhiên là ko thể.Ko thể trở lại.

Lại một lễ ra trường nữa.Lại một lần tôi được dự một lễ ra trường nữa.Nhưng năm nay,tôi đã ở 1 tư cách khác.Tôi chỉ còn là cựu học sinh về trường.Tôi đứng ở góc sân trường nhìn về phía sân khấu,nơi mà cách đây 1 năm,chúng tôi đã ôm nhau khóc trong một buổi tối đầu hạ,cứ thế ôm nhau khóc,rồi kéo vào lớp,chỉ muốn nán lại thêm chút nữa,để được ngồi với nhau thêm 1 chút nữa.Ngày mai,chúng tôi sẽ lại hẹn nhau đi chơi , vài tháng nữa,chúng tôi sẽ lại họp lớp.Nhưng ngồi với nhau,trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục cấp 3,khi vẫn còn là những cô cậu học sinh cấp 3,thì có lẽ tối đó,đã là tối cuối cùng.
Bài hát cuối cùng là Tạm biệt.Câu hát cuối cùng là "chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau"

Có ngày vui nào để ta gặp lại sự hồn nhiên và trong sáng của chính mình ko?

Những cơn mưa mùa hè đã mang theo biết bao nhiêu nước mắt của những lớp học sinh rời xa mái trường của mình,của những người trẻ rời xa tuổi thơ mình để bước vào 1 cuộc hành trình mới mang tên "đường đời".

Cách đây 1 năm,mẹ tôi thường nói với tôi mỗi lần thấy tôi buồn bã hay mệt mỏi "con phải sống vui vẻ lên,vì con đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình"
Bây giờ,mẹ tôi ko nói với tôi thế nữa.Mẹ tôi chỉ nói "con phải cố mà sống,bởi cuộc đời này ko dễ dàng đâu"
Hình như,tôi đã qua cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình rồi ?

Ừ thì,
vì đang đi tới,nên tôi sẽ đi tới điểm cuối cùng của con đường,nơi tôi nắm tay những đứa con của mình.tôi sẽ đi về phía cánh cửa gia đình mình.
nhưng,
nếu tôi được trở lại,tôi ước có 1 bàn tay vô hình dẫn tôi về lại quãng thời gian học cấp 3
một lần nữa.

*
Bài hát này hôm nay được cô Thúy cho xem lời.Cô bảo cô thích bài này lắm.

"Cơn mưa đưa mình vào tháng Sáu
Thời gian trôi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều
Tháng Sáu mùa thi
Con đường học trò, anh đưa em đi
Trong nếp nghĩ, chín dần bao dự định,
Ngọn đèn đêm, thao thức suốt canh thâu
Tháng Sáu mùa thi
Anh hiểu lắm, cái nhíu mầy chân thật
Những nghĩ suy, khiến con người chợt lớn,
Em bắt đầu, nơi anh đi qua.
Mùa thi ơi, mùa thi ơi, mùa thi ơi
Và tháng Sáu, bao la
Nơi gặp gỡ của những vì nối tiếc
Để nhận ra giữa màu xanh trùng điệp
Một mảnh lòng mình xanh, rất xanh...
Những hạt mưa đầu mùa nồng ấm, làn gió trôi theo suối tóc ngọt ngào.
Trang sách mở bao điều cuộc sống, ta bước vào tháng sáu mùa thi"

Cô gái nhỏ yêu những cơn mưa đầu hạ của tôi ơi,cô đi đâu mất rồi ? :)

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009

Không khóc ở California.


Đây là 1 bài của Nguyễn Huy Thiệp.Có cả văn có cả thơ.
Mình chỉ thích mỗi thơ.
*
- Mạnh mẽ lên - Anh nói - Không khóc ở California.

Không khóc ở California.
Không khóc.
Không khóc ở Louisiana.
Không khóc ở quận 13 Paris.
Không khóc
Không khóc ở Beclin, ở Xitny, ở Tôkyô
Những người Việt không khóc ở California
Em không khóc
Em không khóc ở California
Em không khóc
Kìa mưa rơi, mưa rơi và lá bay
Em lái xe đi
Con đường hun hút và mưa bay bay
Kính xe mở
Ai huýt sáo một bài hát bên đường
Nhớ anh, nhớ quê hương
Em không khóc
Em không khóc ở California
Em không khóc
ở chốn xa xăm cuối nơi chân trời
Nơi mẹ sinh ra gọi là quê hương
Em gọi tên là nhớ thương
Người ta gọi là cội nguồn
Sao em lẩm cẩm như một bà già
Em sẽ không khóc
Không khóc ở California
Anh ạ,
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em mặc một chiếc áo rộng
Em sẽ mua hoa
Xếp đặt đồ vật trong nhà
Em yêu mọi người
Mọi người không khóc
Không khóc ở California
Anh ạ, hôm nay tiệm cà phê vui hơn
Có ai gật đầ u chào em.
Có phải anh gật đầu chào em rồi mỉm cười
Em đưa tay ra
Biết rằng anh vừa nắm tay em...
Em thấy hơi ấm
Em thấy ổn rồi, rất ổn...
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em soi trong gương
Giữ gìn nhan sắc, giữ gìn thói quen
Có người vừa đi xa về,
Mang cho em một chút gió, một chút nắng
Em sưởi mình trong kỷ niệm
Và cười trong mơ.
Anh hôn vào nụ cười ấy...
Nụ cười xa xăm
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em ra siêu thị
Em xuống trung tâm
Em mua một gói kẹo nhỏ
Và liếm chiếc kẹo như liếm vết thương
Anh tan biến trong miệng em
Em cười một mình .
Và soi trong gương
Không khóc
Không khóc ở California
Cho dù cách xa...*
Từ hồi mới đọc bài này,đã rất thích hình ảnh "em lái xe đi - con đường hun hút và mưa bay bay - kính xe mở".
Lựa chọn giữa cảm giác cô độc và cảm giác lạc lõng,thì sẽ chọn cảm giác nào ?

Many times I've been alone And many times I've cried, Anyway you've always known The many ways I've tried. And still they lead me back To the long, winding road You left me standing here A long, long time ago Don't leave me standing here Lead me to your door.
đừng bỏ em đứng lại nơi này.
đừng bỏ em đứng lại nơi này.

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Test 2.

Làm cho đỡ căng não !
*

1. Mua tặng mỗi người trong bar một cốc (rượu, bia ...) ko thừa tiền và chưa đủ độ điên :|

2. Bơi cùng cá heo : mộng tưởng :(( , bơi còn chả biết

3. Leo núi : có có , mình rất tự hào leo những ngọn núi thâm thấp be bé như núi Thiên Sơn hồi đi thăm quan cấp 3,hị hị
4. Nhảy lên xe Ferrari chạy thử : để hỏi mẹ bao jờ mua xe cho đã nhớ
5. Vào trong Kim Tự Tháp Ai Cập : đã từng vào ở Đầm Sen park (HCM city) .
đồ giả =))
6. Cầm một con nhện châu Phi : chả thích.chỉ thích cầm dép đập chết , nhện nào cũng thế =))
7. Tắm cùng ai đó dưới ánh nến : tắm thế thì nước té vào tắt hết nến rồi còn gì

8. Nói "Anh yêu em" ("Em yêu anh") và thực sự nghĩ như thế : có.

9. Ôm thật chặt một cái cây : ôm cả cột nữa cơ,cây đã là gì,haha

10. Đến thăm Paris : qua tivi T.T

11. Chứng kiến một cơn bão ngoài biển: qua tivi

12. Thức thâu đêm và xem mặt trời mọc : đã từng

13. Đã thấy Northern Lights : chỗ í là ở đâu ạ ?
14. Tham dự một cuộc đấu thể thao cực lớn : :((

15. Đi từ dưới chân lên đỉnh tháp Pisa (tháp nghiêng) : sẽ,heh

16. ăn rau do chính tay bạn trồng : làm gì có chỗ nào mà trồng rau.
17. Chạm vào một núi băng : núi băng giả có đc tính ko,hehe

18. Ngủ dưới bầu trời sao : ngồi thôi chưa ngủ,sợ muỗi lắm

19.Thay tã cho một em bé: cóa cóa :D

20. Đi khinh khí cầu : :(( sợ độ cao,thề đấy
21. Nhìn thấy một trận sao băng : xem Hana Yori Dango phiên bản Tawain ý
22. Say rượu sâm banh : say rượu vang,nhục như trùng trục
23. Làm từ thiện nhiều hơn số tiền bạn kiếm được : đã từng , đang làm và vẫn sẽ làm :)

24. Nhìn bầu trời ban đêm bằng kính thiên văn : cho mình tiền đi mua kính thiên văn điiiiiiiiii
25. Cười thật to trong tình huống tồi tệ nhất trong đời : cười đến nỗi chảy ra cả nước mắt dù có thể chưa hẳn là tồi tệ nhất trong đời

26. ăn no quá cỡ á: nhớ cái lần đi với chị Tít sữa chua nếp cẩm và ăn sướn nướng ở Alfresco’s với Sún

27. Thắng trong một lần cá cược đua ngựa : đỏ đen mình ko ham

28. Tán tỉnh một người lạ mặt : đầy rẫy :))

29. Chơi ném tuyết: ném đá thì có rồi đấy =))

30. Hét, gào thét ầm ỹ nhất có thể : khá thường xuyên

32.Giữ một con cừu : thay cừu = mèo đc ko /:)

33. Chứng kiến trọn vẹn một lần Nhật thực hoặc Nguyệt thực : có nhg ứ nhớ

34. Chơi xe roller coaster : ở đâu cơ ?

35. Thắng trong một pha home-run (chơi bóng chày) : chưa từng chơi

36. Nhảy như một đứa dở hơi và không quan tâm ai đang nhìn mình : thật là xấu hổ nhg đây là trò mình hay làm nhất

37. Mất giọng nguyên một ngày : không . có bị mất giọng cũng cố moi lại,haha

38. Thực sự cảm thấy cuộc đời mình hạnh phúc, dù chỉ là một phút : mỗi lần ngủ bên Anh,cựa mình và anh vỗ nhẹ vào vai

39. Có hai ổ cứng trong máy tính: ko rành lắm

40. Tới thăm tất cả các tỉnh thành : 1 cơ số thôi

41. Chăm sóc một lão say rượu : đôi khi

42. Có những người bạn tuyệt vời : có chứ.


43. Nhảy với một người lạ ở một quốc gia khác: sẽ làm,heh

44. Nhìn thấy cá voi hoang dã : qua tivi

45.Lấy trộm một biển hiệu: chả nhớ.hình như có.

46. Đi du lịch bụi ở Châu Âu: dự kiến là sau khi học xong ĐH

47. Du lịch đường trường bằng xe máy: Hà Nội – Mai Châu với bố ^^

48. Leo núi đá : nhớ là có,quê chị họ :D

49. Đi ngoài bờ biển lúc nửa đêm : lần nào đi biển cũng :)


50. Nhảy dù : sẽ

51. Đến thăm Ireland: có lẽ

52. Thất tình lâu hơn thời gian yêu : không quan tâm.

53. Ngồi ăn với một người lạ mặt trong nhà hàng : ngồi vẽ tranh tặng 1 ng` lạ mặt ở Gloria Jeans's (tại bạn ý đẹp trai quá,hihi)


54. Đến thăm nước Nhật: nhất định.


55. Vắt sữa bò : ko định.

56. Đánh dấu, số thứ tự đống đĩa CD của bạn : có bao nhiêu còn chả nhớ

57. Giả làm người hùng : hở ????

58. Hát karaoke : nghe hát thôi,hát để sập nhà sập cửa à

59. Ngủ vùi cả ngày : ..........


60. Không mặc gì trước mặt người lạ: điên à?

61. Lặn scuba ngoài biển : thật sự ko dám để đầu chìm dưới biển :(

62. Hôn dưới mưa : nhg ko muốn nhớ

63. Nô đùa dưới mưa : những kỷ niệm đáng nhớ với Sún


64. Nô đùa trong bùn : có chứ :D (cái đg` vào trường cấp 3 mình thật là bùn để nô đùa mà)


65. Đi xem phim trong một rạp lớn (có chỗ đậu xe bên trong) : Megastar

66. Tới thăm Vạn lý trường thành : sao không gộp mấy câu kiểu này làm 1 đi nhỉ

67. Lập một doanh nghiệp : đang

68. Yêu mà không bị thất tình : đã từng.

69. Tới thăm vùng yên nghỉ của các cụ : 1 năm 2 lần :)

70. Tham gia một lớp học võ : hình như đã từng.....

71. Chơi D&D liền tù tì hơn 6 tiếng đồng hồ : D&D??


72. Kết hôn : với anh V.

73.Xuất hiện trong một bộ phim: ko hề

74. Phá hỏng một bữa tiệc : huh ?!

75. Ly hôn : có khi.


76. Đi xa không có thức ăn trong 5 ngày: chết đi !

77. Làm bánh từ bột : rất nhiều lần...ngon ra phết nhé

78. Đoạt giải nhất trong một cuộc thi trang phục : trang phục phá (phong) cách à???

79. Ngồi thuyền đáy bằng ở thành phố Venice ? sẽ. (mình ghét mấy câu kiểu này lắm rồi à nha x-( )

80. Xăm mình : 1 dãy số ở vai bên trái.còn tiếp tục,heh.

81. Đi bè trên sông Snake (miền Tây nước Mỹ) : mệt lắm . thế nhé

82. Xuất hiện trên TV như một chuyên gia : chết cười

83. Được tặng hoa mà không có lý do gì : 1 cơ số lần.


84. Biểu diễn trên sân khấu : cóa.múa phụ họa haha

85. Tới thăm Las Vegas : qua tivi !


86. Thu âm (nhạc, hát) : no no !ko muốn làm tan hoang 1 cái studio


87. Nếm thịt cá mập : hình như có 1 lần ^^


88. Qua đêm với một em (anh) mới quen : thế nào đc định nghĩa là "mới quen"?


89. Tới thăm
Thailand : aaaaaaaaaaaa

90. Mua một ngôi nhà : sắp.


91. Tham gia vào một trận đánh nhau : đầy rẫy.
1 lần làm nạn nhân , nhiều lần làm hung thủ và cực kì nhiều lần làm cổ động viên nhiệt tình


92. Chôn một người thân : ừm...1 lần....

93. Đi du lịch bằng một chiếc du thuyền : sắp tới :D

94. Nói thông thạo nhiều hơn một ngôn ngữ : đang cố gắng


95. Biểu diễn ở Rocky Horror : where???


96. Nuôi trẻ em : đang mong có con để nuôi lắm đây.

97. Đi theo ban nhạc mình yêu thích trong một chuyến lưu diễn : if I have no favourite band ?

98. Đặt tên cho một chòm sao riêng của mình: nhìn lại câu số 25.Chưa mua đc kính thiên văn thì fát hiện sao = niềm tin à?mắt thì cận toét ra đấy =.=


99. Đi du lịch bằng xe đạp ở nước ngoài : ừ...hừ...
100. Du lịch tới một thành phố khác chỉ để tạo một sự đổi mới : ít nhất 3 lần rồi :).nói là chạy trốn thì đúng hơn :)

100. Đi qua Golden Gate Bridge (cây cầu ở San Francisco) : tà tí ta.....

101. Hát thật to trong xe và không dừng lại khi có người khác nhìn : heh.cùng với cả Sún,Còi,Gấu :D.từ bãi Sông hồng về đến Cầu giấy (nhớ thế)

102. Phẫu thuật thẩm mỹ : không bao giờ !
103. Sống sót với một căn bệnh mà lẽ ra bạn không nên bị : wat????

104. Viết báo cho một tờ báo lớn : ko có ý định.
105. Giảm mất vài chục ký: để thành bộ xương khô à ???

106. Giữ một ai đó đang bị một cú sốc về chuyện quá khứ : :)

107. Lái máy bay : ko đủ trình
108. Nuôi một con cá đuối điện: hỏi ng` khác đi
109. Làm ai đó thất tình : always :))

110. Giúp một động vật sinh con: 1 lần.nhg mà fải nhờ bạn Gấu sang giúp :-s

111. Tham gia và thắng tiền trong một trò chơi trên TV : ko

112. Gãy xương : hồi lớp 4 vì 1 lý ko thể bullshit hơn
113. Đi săn và chụp ảnh ở Châu Phi: có lẽ

114. Có móc sắt ở một bộ phận cơ thể từ cổ trở xuống: 1 lỗ trên tai có đc tính hem ?

115. Bắn súng thật : suýt đc.

116. ăn nấm rừng : ai biết đc
117. Cưỡi ngựa : haiz...

118. Bị mổ xẻ nặng: ko ko
119. Nuôi một con rắn : nuôi cùng chú đc tính hem ?

120. Đi xuống tận cùng Grand Canyon (ở bang Arizona, Mỹ) : đừng hỏi những câu thế này nữaaaaaaa

121. Ngủ nhiều hơn 30 tiếng đồng hồ trong vòng 48 tiếng: có có :D

122. Đi nước ngoài nhiều hơn về thăm nhà : ở ngòai đường nh` hơn ở nhà.
123. Đi thăm cả 7 châu lục : ước mơ sẽ thành hiện thực

124. Đi xuồng trong một chuyến đi dài hơn 2 ngày: ...

125. Nếm thịt kanguru : chưa hề
126. Nếm sushi : đã :D

127. Được đăng ảnh trên một tờ báo: tập san “Thanh thiếu niên nói không với hút thuốc lá” =)) trong hình ảnh ng` đi tuyên truyền (tình nguyện viên,same same thế)

128. Thay đổi ý kiến của ai đó về một vấn đề mà bạn thực sự quan tâm : có chứ

129. Về thăm trường cũ :ko thường xuyên lắm nhg có :)

130. Chèo thuyền 2 người : 3 người.

131. Nuôi một con gián : dở hơi à ??nhìn thấy là muốn đập chết luôn

132. Nếm món cà chua xanh rán: có cả món í à ??

133. Đọc cuốn sách The Iliad - and the Odyssey : Trường ca Iliad :D cái này nằm trong chương trình giảng văn cấp 3 mà :D

134. Tìm lại và đọc các tác phẩm của một nhà văn quan trọng mà bạn đã không đọc hồi ở trường : có :)

135. Làm thịt và ăn một con gì đó: chỉ ăn.ko làm thịt.

136. Trốn tất cả các buổi họp lớp : từ hồi lên ĐH thì thường xuyên.

137. Giao tiếp với một người không dùng chung một ngôn ngữ nào : khá thường xuyên.
138. Được bầu chọn vào một văn phòng (tổ chức) công cộng : kha khá

139. Tự viết một ngôn ngữ máy tính riêng (hoặc một giao thức) : ko hiểu lắm về vấn đề này

140. Thấy mình đang sống đúng như mình mơ ước: đã có lúc
141. Đưa một người thân vào nhà tế bần : hỏi cái gì thế này?
142. Lắp máy tính từ các linh kiện rời : xem lại câu 139 đê
143. Bán tác phẩm nghệ thuật của bạn cho một người lạ : tác phẩm nghệ thuật là kí rì ?

144. Có một gian hàng trong một hội chợ ngoài đường (hoặc bán hàng rong) : đã từng.2 lần trong 2 năm học

145: Nhuộm tóc : 1 năm 1 lần là ít :D

146: Làm một DJ : chưa từng (mù âm nhạc)

147: Cạo trọc đầu : đã có ý định
148: Gây ra một tai nạn ô tô : bị ô tô gây ra tai nạn
149: Cứu sống một ai đó: có lẽ đã.