Thứ Năm, 14 tháng 5, 2009

Nếu tôi được trở lại...


"Nếu tôi được trở lại..." là tên prom chia tay khối 12 (2006 - 2009) ra trường của PTDL Nguyễn Siêu.Đây là trường cấp 3 cũ của tôi.
Cách đây 1 năm,cũng thời gian này,tôi đang làm cho chính mình và những người bạn của mình 1 prom tương tự.
Tên prom năm ngoái là "Tạm biệt mái trường".Tên này đc nghĩ ra trong lúc bí quá,ko nghĩ ra đc tên gì khác để đi đặt maquette sân khấu.
Tên prom năm nay là do 1 em lớp A2 của trường đặt.Cô Thúy - phó hiệu trưởng - đọc tên prom rất to,và nhấn rất mạnh ba dấu ba chấm ở cuối.
Bởi,sau dấu ba chấm ấy,là những kỉ niệm rất dài,là những ước muốn rất bé nhỏ,như hằng hà sa số các vì sao trên dải Ngân hà.
Cũng giống như lời bài hát đầu mỗi mùa hạ đều vang lên rất nhiều "nếu có ước muốn trong cuộc đời này..."
Đợt này làm prom cho mấy đứa trẻ con (giờ thì mình đã hơi lớn để có thể gọi các em lớp 12 là mấy đứa trẻ con rồi,hehe),có về trường nhiều và nói chuyện nhiều với cô Thúy.Cô Thúy là người chịu trách nhiệm trực tiếp làm prom này.Lúc nào cũng thấy cô rất trẻ,dù đã hai con,dù chỉ sau mỗi thày Vĩnh là hiệu trưởng cáng đáng mọi việc của ngôi trường này.Khen cô thì cô cười bảo "là giáo viên thì ko bao giờ già cả".Thế rồi cô lại trầm ngâm "cứ mỗi mùa thi đến,dù năm nào cũng như năm nào,cô cũng đều có cảm xúc rất lạ.như là chỉ cần ngửi thấy mùi hoa sấu là biết rằng lại một mùa thi nữa đến rồi".
Mới thế mà đã 1 năm rồi...
31/3,mẹ đi làm về có nói vu vơ với tôi "năm nay thi tốt nghiệp cấp 3 môn ..." Tôi phì cười hỏi mẹ vẫn quan tâm kia à.Mẹ bảo vì cứ đến mùa này,là ai cũng nói chuyện thi cử cả.Mẹ bảo nhanh thật,giờ này năm ngoái,cả nhà cứ lo sốt vó cả lên chuyện thi cử của tôi,từ chuyện năm nay thi môn Sử thì ko biết tôi có đỗ nổi tốt nghiệp ko,đến chuyện đăng kí thi ĐH trường nào,hồ sơ làm đến đâu rồi.
Năm nay trường cấp 3 bế giảng sớm,thế là các em lớp 12 năm nay chia tay nhau sớm.
Sau khi làm xong hồ sơ thi,rồi thi học kì các môn,trả nợ môn này môn kia,thì đa số thời gian các em đến trường chỉ để ngồi với nhau.Lưu bút,chụp ảnh,trò chuyện,tâm sự.Hoặc cũng có thể là cùng ôn thi ĐH.Các em cứ ngồi với nhau thế,các thày cô để cho các em được tự do đổi chỗ,tự do nói chuyện.Quan trọng,là các em cứ ngồi với nhau như thế.
Chuyện chia tay có quan trọng gì đâu . Thật sự là không quan trọng.Các em là bạn,thì dù ko gặp nhau mười hay hai mươi năm,các em vẫn là bạn của nhau,để rồi 1 ngày gặp lại nhau,sẽ tay bắt mặt mừng mà ôn lại kỉ niệm xưa.
Nhưng,điều quan trọng,là các em sẽ ko bao giờ đc ngồi với nhau nữa.Là các em sẽ ra trường.Là các em sẽ đánh mất những tiết học được ngồi ở cái bàn này,cái ghế này,nhìn lên bảng hoặc nhìn xuống dưới gầm bàn,nghe giảng hoặc nói chuyện riêng,làm bài hoặc lén đọc truyện dưới ngăn bàn.
Các em sẽ phải rời từ một ko gian nhỏ ra một ko gian lớn hơn.Các em sẽ phải rời từ lớp học ra giảng đường.Các em sẽ phải rời từ sân trường ra cuộc đời.Và các em,sẽ phải rời từ hồn nhiên ra trưởng thành.
Đấy sẽ là cả 1 con đường khó khăn :)

Tôi yêu trường cấp 3 của mình.Và đơn giản là thế.
Ngày còn học cấp 2 , cấp 3 , mỗi lần mệt mỏi,tôi thường đi bộ về trường tiểu học,ngồi dưới gốc cây đầu tiên bên tay trái từ cổng trường vào.Dưới gốc cây đó,tôi đã chụp tấm ảnh kỉ niệm cuối cùng của tuổi thơ mình.Mỗi lần ngồi dưới gốc cây đó,tôi lại nhớ hình ảnh mình khi chỉ là đứa trẻ con vài tuổi,lần đầu biết thích 1 người,giấu mãi cái kẹo chocolate trong cặp đến lúc nó chảy ra mới dám mang tặng,mà vẫn bị từ chối vì "kẹo chảy rồi,ko ăn đâu".
Bây giờ,mỗi lần mệt mỏi,tôi muốn đc về trường cấp 3,ngồi ở trên sân khấu của trường,nhìn bao quát khắp trường.Tôi nhớ tôi ngồi cười ngồi khóc với bạn ngay ở chính góc hành lang kia,nhớ những ngày mưa cả lớp cùng chạy ra giữa sân trường nghịch.
Tôi nhớ,có lần,gần cuối năm 12,khi những cơn mưa đầu hạ bắt đầu đổ xuống,tôi và Ly cùng vài đứa con gái nữa dắt tay nhau đi bộ quang sân trường khi trời đang mưa to rất to.Cô chủ nhiệm tôi đang ngồi uống trà nói chuyện với các cô giáo khác ở phòng giáo viên,thì mấy thằng con trai lớp khác chạy vào hốt hoảng "cô Mai ơi,các bạn nữ lớp cô bị sao ấy ạ...".Cô lo quá chạy vội ra cửa,vừa nhìn thấy tôi và vài cô học sinh khác giữa trời mưa,thì cô lập tức quay vào ngồi uống trà tiếp.Đến giờ vào lớp,cô mang chuyện vừa xong kể cho cả lớp nghe,rồi cười với tôi "con điên vừa thôi,điên quá các bạn nam sẽ sợ đấy".
Có những điều,mà chỉ ở độ tuổi ấy,mười sáu mười bảy,tôi mới đủ hồn nhiên để dám điên như thế.Cái sự điên hồn nhiên ấy,có lẽ cả đời này,tôi không biết tìm kiếm ở đâu nữa.Bởi khi càng lớn lên,mỗi lần tôi điên,là mỗi lần tôi gánh thêm một nỗi đau.
Làm người bình thường là khó,làm một cô gái nhỏ hồn nhiên là ko thể.Ko thể trở lại.

Lại một lễ ra trường nữa.Lại một lần tôi được dự một lễ ra trường nữa.Nhưng năm nay,tôi đã ở 1 tư cách khác.Tôi chỉ còn là cựu học sinh về trường.Tôi đứng ở góc sân trường nhìn về phía sân khấu,nơi mà cách đây 1 năm,chúng tôi đã ôm nhau khóc trong một buổi tối đầu hạ,cứ thế ôm nhau khóc,rồi kéo vào lớp,chỉ muốn nán lại thêm chút nữa,để được ngồi với nhau thêm 1 chút nữa.Ngày mai,chúng tôi sẽ lại hẹn nhau đi chơi , vài tháng nữa,chúng tôi sẽ lại họp lớp.Nhưng ngồi với nhau,trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục cấp 3,khi vẫn còn là những cô cậu học sinh cấp 3,thì có lẽ tối đó,đã là tối cuối cùng.
Bài hát cuối cùng là Tạm biệt.Câu hát cuối cùng là "chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau"

Có ngày vui nào để ta gặp lại sự hồn nhiên và trong sáng của chính mình ko?

Những cơn mưa mùa hè đã mang theo biết bao nhiêu nước mắt của những lớp học sinh rời xa mái trường của mình,của những người trẻ rời xa tuổi thơ mình để bước vào 1 cuộc hành trình mới mang tên "đường đời".

Cách đây 1 năm,mẹ tôi thường nói với tôi mỗi lần thấy tôi buồn bã hay mệt mỏi "con phải sống vui vẻ lên,vì con đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình"
Bây giờ,mẹ tôi ko nói với tôi thế nữa.Mẹ tôi chỉ nói "con phải cố mà sống,bởi cuộc đời này ko dễ dàng đâu"
Hình như,tôi đã qua cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình rồi ?

Ừ thì,
vì đang đi tới,nên tôi sẽ đi tới điểm cuối cùng của con đường,nơi tôi nắm tay những đứa con của mình.tôi sẽ đi về phía cánh cửa gia đình mình.
nhưng,
nếu tôi được trở lại,tôi ước có 1 bàn tay vô hình dẫn tôi về lại quãng thời gian học cấp 3
một lần nữa.

*
Bài hát này hôm nay được cô Thúy cho xem lời.Cô bảo cô thích bài này lắm.

"Cơn mưa đưa mình vào tháng Sáu
Thời gian trôi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều
Tháng Sáu mùa thi
Con đường học trò, anh đưa em đi
Trong nếp nghĩ, chín dần bao dự định,
Ngọn đèn đêm, thao thức suốt canh thâu
Tháng Sáu mùa thi
Anh hiểu lắm, cái nhíu mầy chân thật
Những nghĩ suy, khiến con người chợt lớn,
Em bắt đầu, nơi anh đi qua.
Mùa thi ơi, mùa thi ơi, mùa thi ơi
Và tháng Sáu, bao la
Nơi gặp gỡ của những vì nối tiếc
Để nhận ra giữa màu xanh trùng điệp
Một mảnh lòng mình xanh, rất xanh...
Những hạt mưa đầu mùa nồng ấm, làn gió trôi theo suối tóc ngọt ngào.
Trang sách mở bao điều cuộc sống, ta bước vào tháng sáu mùa thi"

Cô gái nhỏ yêu những cơn mưa đầu hạ của tôi ơi,cô đi đâu mất rồi ? :)