Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Điên

"Điên - có nghĩa là không có khả năng truyền đạt cho những người khác cái cảm nhận của mình" (Veronika decides to die - Paulo Coelho)

Ừ, thì sao?! Sách vở thôi.
Nói ít thôi, vì mày có hiểu gì đâu?!

Hoang tưởng.

Hoang tưởng. Nghĩa là biết mình điên. Nghĩa là tin mình điên. Nhưng không bao giờ nói mình điên. Không bao giờ hành động điên. Không bao giờ thể hiện mình đang điên.
Hoang tưởng - nghĩa là điên một cách bình thường

Ừ, thì sao?!

Hoang tưởng. Nghĩa là ăn sáng, ăn trưa và ăn tối. Giải quyết nhu cầu tâm lý và sinh lý đúng nơi, đúng chỗ và đúng lúc. Nghĩa là ngày ngày đi học, ngày ngày đi làm. Tối tối đi chơi, tối tối hẹn hò. Nghĩa là có một cuộc sống bình thường, với những mối quan hệ bình thường, những công việc bình thường, những hành động bình thường.
Hoang tưởng, nghĩa là sống một phần sống và nuôi một phần sống khác. Phần sống tâm tưởng.
Hoang tưởng - nghĩa là điên trong tâm tưởng

Ừ, thì sao?!

Hoang tưởng. Nghĩa là muốn gào lên cho cả thế giới biết Tao đang điên. Để làm gì? Để mong chờ một sự cứu giúp. Mong chờ một bàn tay kéo mình ra khỏi phần sống tâm tưởng đang mỗi ngày nuốt trọn bản thể mình. Mong chờ một tâm hồn chạm vào tâm hồn mình và xoa dịu những dày vò đang ăn mòn sức lực mình. 
Hoang tưởng - nghĩa là điên cần được cảm

Ừ, thì sao?!

Gần bảy tỷ người đang sống trên cái thế giới này. Hàng ngàn viện tâm thần. Hàng triệu người được gọi chung bằng một chữ điên. Thêm hàng triệu người nữa tự gọi mình bằng một chữ điên

Ừ, thì sao?!

Người đàn ông vừa bước qua mày trên phố, mặc bộ đồ vest cao cấp và đi đôi giày da xịn, tay cầm điện thoại, bước vội vã mải miết với cuộc gọi đường dài ra nước ngoài thỏa thuận một hợp đồng quan trọng.
Người đàn bà vừa lướt qua mày trên phố tỏa ra mùi nước hoa quyến rũ, mái tóc bồng bềnh và làn da mịn màng, đẹp lộng lẫy.
Đứa con gái vừa sượt qua mày trên phố. Áo cổ trễ và quần ngắn sexy, ánh mắt sắc lẻm viền đen vừa khinh khỉnh vừa bất cần.
Thằng con trai vừa quẹt vào mày trên phố. Áo pull và quần tụt, đeo tai nghe và dáng vẻ lơ đễnh.
Con nhóc vừa liếc nhìn mày trên phố. Áo sơ mi cắm thùng, giày bata, kính cận và ánh nhìn ngơ ngác.
Thằng nhỏ vừa chạy qua mày trên phố. Quần cộc áo may ô, vừa đi vừa nghịch ngợm quả bóng rổ trên tay.

Mày có biết bao nhiêu trong số đó bình thường? Mày có biết bao nhiêu trong số đó đang sống trọn vẹn một cuộc sống bình thường trong cái thế giới rất bình thường này? Mày cho rằng chỉ mình mày điên?



Biết gì không?




Tao đang điên




P.s: Ừ, thì sao?!