Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

"và em muốn hét lên cho thỏa..."

It's really hard to tell your mind stop when your heart still cares.

Tôi thích Q.
Tôi thích ngồi ở cầu thang Exit nghe nhạc và hút thuốc với Q.
Tôi thích ngồi cafe hồ Tây, hút thuốc và nghe nhạc với Q.
Tôi thích đi xem film với Q.
Tôi thích đi ăn với Q.
Tôi thích ngồi sau xe Q, chạm nhẹ đầu vào vai Q.
Tôi thích đi lang thang với Q.
Tôi thích ở bên Q.
Tôi thích Q.
Thích mùi thơm dễ chịu từ Q.
Thích nét mặt nửa lơ đễnh nửa ơ hờ của Q.
Thích những khoảng thời gian yên bình ngồi với Q, chỉ yên lặng không nói gì.
Thích những nụ cười vui vẻ thoải mái tôi có khi ở bên Q.
Tôi thích Q.

Nhưng Q không thích tôi. Ít nhất thì Q nói thế.

Tôi không khóc. Không cảm thấy bị tổn thương. Không đau lòng. Cảm giác gần như sự trống rỗng khi Q từ chối tôi. Tôi cười nhẹ. Tôi đón nhận nhẹ.
Và... tôi buồn nhẹ.
Cho đến khi còn lại một mình.

Giá mà Q biết tình cảm của tôi đã lớn vừa đủ để khi nhìn thấy Q, tim tôi nhói lên, một chút.
Giá mà Q biết tôi thích Q theo một cách rất non trẻ. Nghĩa là biết ngượng ngùng, biết xấu hổ, biết đỏ mặt khi Q ở gần Q hoặc khi ai đó vô tình nhắc đến Q. Nghĩa là cứ tủm tỉm cười một mình khi Q bất chợt xuất hiện trong tâm trí tôi. Nghĩa là nhớ vu vơ, nghĩ đến vu vơ, và, ... buồn vu vơ.

Tôi không níu giữ Q. Tôi càng không cố gắng thể hiện tình cảm dành cho Q. Việc duy nhất, đến lúc này, tôi có thể làm, là để mọi chuyện cứ... như thế. Để mọi thứ lơ lửng và khó hiểu, để tôi đôi khi bên trong rối tung với tình cảm dành cho Q nhưng bên ngoài thì vẫn vui vẻ như không có gì quá nghiêm trọng.

Tôi xây cho mình một rào chắn. Tôi tạo cho mình một giới hạn. Và tôi không cho phép mình bước qua giới hạn đó. Trong rào chắn, chỉ có tôi với tôi. Vậy nên, cho dù là ai, bất-cứ-ai, cũng không thể làm tôi tổn thương hay gục ngã hơn được nữa.
Những cảm xúc u buồn nhất, chẳng hiểu sao, đã tự dắt tay nhau đi vào rất sâu trong tôi.
Chỉ còn lại sự trống rỗng. Hoặc điều gì đó hơn cả sự trống rỗng. Tựa như một người đã đến, và rồi đi, trong đời.

Tôi không biết mình nên làm gì với tình cảm này. Nên, rốt cuộc, tôi đã không là gì cả.
Tôi không ương bướng ngang ngạnh giữ Q lại. Như thế Q có buồn không? Tôi ngoan ngoãn làm cô em gái ngoan của Q, như thế Q nhất định sẽ vui chứ?



So close but still so far, Q nhỉ :P

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

it could be the start of something new?

Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác hẹn hò với một người.
Chín tháng, có lẽ vậy :)

Hà Nội, ngày 9/10/2010.
Tôi thức dậy lúc 8g sáng, bị đánh thức bởi cuộc đt của T. T nói chạy qua nhà tôi lấy thẻ nhớ. Tôi dậy, tắm rửa sạch sẽ, chọn đồ và make up. Rồi T đến. Tôi đưa thẻ nhớ. T nhìn tôi. Tôi biết, T chạnh lòng. Vì tôi đang mặc chiếc t-shirt đôi với T. T bảo tôi sao lại đeo kính áp tròng, đeo nhiều hại mắt lắm biết không. Tôi ậm ừ. Rồi tôi đi lên nhà. Không một câu nói, không một ánh nhìn.
Đêm qua, tôi đã nhắn tin chia tay với T.

Cả ngày tôi ngồi làm việc ở tầng 8. Nói là làm việc, nhg chẳng tập trung được. Cứ suy nghĩ lung tung và đầu óc lởn vởn những chuyện không đâu.
Sực nhớ ra hôm nay là ngày 9. Một năm bốn tháng với T. Nhưng, nhớ, thì làm được gì?

Chiều, tôi quyết định vực mình dậy khỏi cảm xúc ảm đạm. Về nhà cất laptop, thay đồ và xách máy ảnh, tôi đi bộ lên Hồ Gươm. Rồi quyết định đi bộ tiếp lên cầu Long Biên.
Một mình, nhưng tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi thích không khí, thích đám đông, thích sự ồn ào. Cảm giác cuộc sống đang vận động khiến tôi cũng muốn mình vận động :)
*
-Em đi một mình thôi à?
Q.A hỏi khi tôi ngồi thả chân ở cầu Long Biên. Tôi nhìn sang. Q.A rất thu hút. Điển trai, đi xe đẹp và ăn nói lịch sự. Có một sự thân quen vô hình từ Q.A. Ngay cả câu nói đầu tiên, Q.A cũng nói bằng giọng tự nhiên và thoải mái.
Và thế là tôi đi chơi với Q.A. Cũng chẳng có gì. Hai con người đang đi một mình, thì share chung thời gian và đi với nhau.
Nhưng, đúng là lâu lắm rồi, tôi không cho phép bản thân đi chơi với một người con trai nào.
Q.A cho tôi cảm giác dễ chịu. Sự dễ chịu bắt đầu cho một mối quan hệ gắn bó có thể đơn giản và lâu dài. Tôi tin vào cảm giác của mình.

Chẳng phải là tốt sao? Nếu như tôi buông tha quá khứ, và cho mình một cơ hội để mở lòng cho một mối quan hệ mới?

Chẳng phải là tốt sao?