Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

28092010


Khi mình quan tâm đến một người, như phản xạ tự nhiên, mình sẽ quan tâm đến những người mà người đó quan tâm.
Giống như lũy thừa, khi số người mình quan tâm tăng lên, sự quan tâm tăng lên, những gì mình cảm-thấy càng tăng lên. 

Và thế là hiển nhiên, người ta làm mình đau. Trực tiếp hoặc gián tiếp. Nỗi đau không tỏ tường được, nỗi đau không lí giải được, nỗi đau không bao biện được, và nỗi đau không giải quyết được. Bức bách.

Là thương vay khóc mượn?Là ôm rơm rậm bụng?Là nhạy cảm thái quá?Hay là gì...?

Đến bao giờ mình mới hết nhẹ dạ và cả tin, nhỉ? Đến bao giờ mình mới ngừng suy nghĩ rằng tất cả con người trên thế giới này đều tốt và đều có những nỗi khổ riêng nhỉ? Đến bao giờ mình mới tin rằng trên đời thực sự tồn tại người xấu, đểu, dối trá và bạc bẽo nhỉ?

J ơi là J, ngu mãi không chữa được.