Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

"và em muốn hét lên cho thỏa..."

It's really hard to tell your mind stop when your heart still cares.

Tôi thích Q.
Tôi thích ngồi ở cầu thang Exit nghe nhạc và hút thuốc với Q.
Tôi thích ngồi cafe hồ Tây, hút thuốc và nghe nhạc với Q.
Tôi thích đi xem film với Q.
Tôi thích đi ăn với Q.
Tôi thích ngồi sau xe Q, chạm nhẹ đầu vào vai Q.
Tôi thích đi lang thang với Q.
Tôi thích ở bên Q.
Tôi thích Q.
Thích mùi thơm dễ chịu từ Q.
Thích nét mặt nửa lơ đễnh nửa ơ hờ của Q.
Thích những khoảng thời gian yên bình ngồi với Q, chỉ yên lặng không nói gì.
Thích những nụ cười vui vẻ thoải mái tôi có khi ở bên Q.
Tôi thích Q.

Nhưng Q không thích tôi. Ít nhất thì Q nói thế.

Tôi không khóc. Không cảm thấy bị tổn thương. Không đau lòng. Cảm giác gần như sự trống rỗng khi Q từ chối tôi. Tôi cười nhẹ. Tôi đón nhận nhẹ.
Và... tôi buồn nhẹ.
Cho đến khi còn lại một mình.

Giá mà Q biết tình cảm của tôi đã lớn vừa đủ để khi nhìn thấy Q, tim tôi nhói lên, một chút.
Giá mà Q biết tôi thích Q theo một cách rất non trẻ. Nghĩa là biết ngượng ngùng, biết xấu hổ, biết đỏ mặt khi Q ở gần Q hoặc khi ai đó vô tình nhắc đến Q. Nghĩa là cứ tủm tỉm cười một mình khi Q bất chợt xuất hiện trong tâm trí tôi. Nghĩa là nhớ vu vơ, nghĩ đến vu vơ, và, ... buồn vu vơ.

Tôi không níu giữ Q. Tôi càng không cố gắng thể hiện tình cảm dành cho Q. Việc duy nhất, đến lúc này, tôi có thể làm, là để mọi chuyện cứ... như thế. Để mọi thứ lơ lửng và khó hiểu, để tôi đôi khi bên trong rối tung với tình cảm dành cho Q nhưng bên ngoài thì vẫn vui vẻ như không có gì quá nghiêm trọng.

Tôi xây cho mình một rào chắn. Tôi tạo cho mình một giới hạn. Và tôi không cho phép mình bước qua giới hạn đó. Trong rào chắn, chỉ có tôi với tôi. Vậy nên, cho dù là ai, bất-cứ-ai, cũng không thể làm tôi tổn thương hay gục ngã hơn được nữa.
Những cảm xúc u buồn nhất, chẳng hiểu sao, đã tự dắt tay nhau đi vào rất sâu trong tôi.
Chỉ còn lại sự trống rỗng. Hoặc điều gì đó hơn cả sự trống rỗng. Tựa như một người đã đến, và rồi đi, trong đời.

Tôi không biết mình nên làm gì với tình cảm này. Nên, rốt cuộc, tôi đã không là gì cả.
Tôi không ương bướng ngang ngạnh giữ Q lại. Như thế Q có buồn không? Tôi ngoan ngoãn làm cô em gái ngoan của Q, như thế Q nhất định sẽ vui chứ?



So close but still so far, Q nhỉ :P