Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Năm La Mã.

Cùng 1 lúc post 2 entry.Đang dọn dẹp lại laptop,tự nhiên thấy cái này.
Viết cũng được 1 thời gian rồi.Tên file là "V",giờ ko nhớ vì sao lại để như thế.
*

1.Lần đầu tiên tôi gặp cô gái ấy là một ngày không nắng ở Hà Nội.Cô ấy ngồi lọt trong chiếc sofa to của Gloria Jeans’s coffee,trước mặt là cái bàn gỗ tròn đầy những tờ giấy nhỏ nhiều màu sắc,một cốc coffee đang uống dở,một bao Marl trắng,và một cái bật lửa màu đỏ.Cô ấy mặc sơ mi vàng,xắn tay áo,váy jeans ngắn và quần tất màu đen.Cô ấy tóc xoăn thả hờ hững bờ vai.Khi tôi đẩy cửa bước vào Gloria Jeans’s,hình ảnh cô gái gầy nhỏ ngồi đối diện với một cái bàn và một cái ghế trống khiến tôi gần như bị rơi vào trạng thái mất hồn vài giây.

2. – Em muốn ăn sầu riêng. – Nhiên xoay xoay cốc lipton sữa đá trong tay,rồi áp nó vào má,không nhìn tôi và đáp gọn khi tôi thông báo sẽ trở lại Sài Gòn.

- Ok,tôi sẽ mua cho em.

Chúng tôi ngồi ở một quán café vỉa hè đối diện Nhà Thờ Lớn Hà Nội vào một buổi tối mát mẻ dễ chịu.Khi tôi chạy xe đến,thì Nhiên đã ngồi đấy,với cuốn Sputnik Sweetheart trên tay.Cô mặc chiếc váy ngắn màu xanh,áo khoác màu xanh và giày cao cổ màu xanh.Cô ngồi thu gọn một góc cạnh cái cột điện,tay cầm sách,túi xách để ở trên chân,còn cốc lipton sữa đá đặt trên túi xách cùng với bao thuốc và bao diêm.

Khi tôi đưa cô về đến nhà,cô đột nhiên chạm nhẹ vào tay tôi và hỏi “Sẽ trở lại chứ?”.Tôi kéo cô vào lòng,xoa nhẹ lưng cô,và mỉm cười “Dĩ nhiên rồi”

Nhiên quay lưng bước vào hành lang tối hun hút khu nhà cô.

3.Những ngày không quá bận rộn,tôi thả bộ trên những vỉa hè đầy nắng của Sài Gòn,và chạnh nhớ hình ảnh Nhiên sải những bước dài trên những vỉa hè Hà Nội,những sải chân mạnh mẽ và tự tin.Đối lập hoàn toàn với hình ảnh cô khi ngồi trong những quán café.

Khi bước chân,em thấy mình đơn độc.Khi ngồi xuống,em thấy mình lạc lõng.Và cảm giác lạc lõng thì đáng sợ hơn ngàn lần cảm giác đơn độc.

4.Khi tôi trở lại thì Hà Nội đã vào tháng 7.Nhiều nắng và nóng.Tôi vài lần nhấn số Nhiên,nhưng rồi lại không gọi.Tôi vài lần viết những tin nhắn dài,nhưng rồi lại không gửi.

Tôi đã quyết định định cư hẳn ở Hà Nội

5.Nhiên mặc váy xòe đỏ đến đầu gối,áo trần lưng và đi đôi giày cao gót đỏ.Cô cao hơn hẳn những cô gái và cả những chàng trai khác đang đứng đầy sảnh Megastar.Cô không mang túi xách to,như cô vẫn thường làm khi đi cùng tôi vài tháng trước,cô cầm một cái ví màu đỏ nhỏ nhắn trên tay.

Khi tôi bước lại gần một chút sau lưng cô,tôi nhận ra trên bờ vai trái là những con số xăm màu đỏ.

Tôi,một lần nữa,lại bị Nhiên đẩy vào trạng thái mất hồn.

6.Mùa lạnh,Nhiên thường mặc những cái áo cổ trễ.Mùa nóng,Nhiên thường mặc những cái áo trần lưng và vai.Cô đứng trên đường,như một kiêu hãnh về vẻ đẹp kì cục của mình.Chân dài mướt và bé.Vai xương gầy.Những ngón tay sơn đỏ,nhỏ một cách kì lạ so với tổng thể cơ thể cô.Cơ thể có mùi nước hoa BVLGARI Pour Homme for men.

7.Nhiên kéo tay tôi sát lại gần cô.Tôi khẽ dựa đầu vào vai cô.Cảm giác đi cạnh một cô gái cao hơn hẳn mình,vừa dựa đầu vào vai cô vừa cố sải bước nhanh theo bước chân của cô là một cảm giác kì lạ nhưng dễ chịu.Rồi bất giác,Nhiên cúi xuống hôn tôi.Nụ hôn nồng và sâu.
Đó là trong một buổi tối mùa hè chúng tôi thả bộ ở hồ Tây.
Tôi cười “Em điên quá.Bao nhiêu người nhìn kìa.”

8.Gần mười giờ tối,tôi đang ngồi làm việc ở nhà thì Nhiên gọi. “Em say quá.Đến đón em đi.My Way khu Trung Hòa Nhân Chính”

Tôi lao ra khỏi nhà.Nhiên ngồi thu mình trên ghế.Hút thuốc.Cổ tay trái đầy những vết lửa châm đỏ tấy.
Ôm Nhiên vào lòng,tôi thở dài “Sao em lại làm thế?”

Nhiên òa khóc “Anh ta không thể bỏ vợ”.
Cô gái ấy đã hôn tôi bằng đôi môi ướt nước mắt.

9.Mười chin tuổi,Nhiên yêu,không phải người yêu đầu tiên,nhưng vẫn rất bồng bột và nồng nàn.
Tình yêu ấy sẽ chẳng có gì đáng nói ngoài ba điều.Một là người đàn ông đó gấp đôi tuổi Nhiên,hai là người đàn ông đó đã có vợ.
Và điều thứ ba là …

10. “Em sẽ bỏ anh ta và yêu chị,Di nhé”.Nhiên nằm bên cạnh tôi,thì thầm khe khẽ,hơi thở vẫn đượm mùi rượu.
Tôi không nói gì

“Chị có yêu em không Di?”

Tôi không nói gì

“Chị bảo anh ta có yêu em không Di?”
Tôi không nói gì.
Nhiên khẽ lùi người xuống,dụi đầu vào ngực tôi,hát khe khẽ “everything seems right whenever I’m with you.But girl,wont you tell me how can I tell her about you?”

11.Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì Nhiên đã đi mất.

Tôi khóa cửa căn hộ của mình.Bấm số gọi cho chồng tôi.Anh ấy không nghe máy.Tôi gọi đến sân bay,book vé bay vào Sài Gòn chuyến sớm nhất.

Khi tôi về đến nhà,chồng tôi vẫn chưa dậy.
Anh ấy đã uống say,rất say.

Một tin nhắn lúc 3h sáng.Từ số của Nhiên. “em đi đây anh.”

Tôi ngồi xuống.Nhìn chồng tôi.Và khóc.

12.Tôi gặp anh ấy trong chuyến du lịch vào Sài Gòn với ba mẹ mùa hè năm ngoái.Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như hôm đấy Sài Gòn không mưa,tôi không đi shopping được,và quyết định chọn Gloria Jeans đường Đồng Khởi để ngồi.Và anh bất chợt ngồi xuống cạnh tôi.Đó là một người đàn ông lớn tuổi.Tay trái anh ta không đeo nhẫn nhưng tôi tin chắc anh ta đã có vợ.Anh ta ngồi cạnh tôi.Và như một cơn mê,chúng tôi hôn nhau.
Bắt đầu những chuỗi ngày yêu nhau vụng trộm.
Anh ấy cùng vợ ra Hà Nội công tác.Tôi gặp anh ấy.
Nhưng tôi gặp vợ anh ấy còn nhiều hơn.

Gần như là định mệnh buộc tôi vào họ.

Chị ấy tên là Hạ Di.Tôi vẫn thường gọi thân mật là Di Di.Một người phụ nữ thành đạt và xinh xắn.Chị ấy bé nhỏ,cao chỉ đến vai tôi.Tóc ngắn ép thẳng.Áo phông và quần jeans Esprit.Giày Converse.Trẻ hơn hẳn so với tuổi.Style giống hệt chồng chị ấy.

Chị ấy đeo chiếc nhẫn nhỏ ở ngón áp út tay trái.Đấy là điều duy nhất khác biệt giữa chị ấy và anh ta

Chị ấy luôn muốn sở hữu mọi thứ thuộc về chồng chị ấy,dĩ nhiên là bao gồm trái tim anh ta.Đấy là điều khác biệt cơ bản giữa tôi và chị ấy.
Bởi tôi,dù có muốn,cả đời cũng không thể có anh ta.
Bởi chị ấy,cả đời,cũng không thể buông tay anh ta.

Khi anh ấy kết thúc đợt công tác và rời khỏi Hà Nội,vợ anh ấy dĩ nhiên cũng đi cùng.
Vợ anh ấy không liên lạc gì với tôi nữa.
Anh ấy thì vẫn tiếp tục

Cái ngày anh ấy trở lại Hà Nội,tôi đã gặp lại Di ở MegaStar.Chị ấy nhìn vết xăm ở vai tôi bằng ánh mắt đau đớn.Nhưng khi tôi hôn chị ấy,chị ấy đáp trả đầy nồng nàn.
Thật sự tội lỗi khi bạn hôn một người phụ nữ chỉ vì muốn cướp giật mùi vị người đàn ông bạn yêu đọng lại trên môi người phụ nữ đó.

Tôi hôn Di nhiều hơn cả hôn chồng chị ấy.

Anh ấy nói tôi điên.
Di nói tôi điên.

Rồi tôi bỏ đi.

Tôi nhất định phải đi.

Vẫn viết chưa xong.

The very little things.

Mấy hnay ko bận lắm nhg nhiều việc dồn dập quá.
Cứ như thể nửa cuộc đời còn lại đang ào tới vậy.
Cứ như là vừa bước chân qua 1 cánh cửa khác,vào 1 thế giới khác,chưa kịp làm quen đã bị cuốn đi vậy.
Khi người ta đã xác định được tư tưởng,thì người ta cứ thế mà lao đi.
Dù thực lòng,đôi khi vẫn chựng lại tự hỏi mình "sẽ không hối hận chứ?"
ừ,sẽ không.
*
Dạo này hay đứng giữa những không gian.
20/5,sáng về trường,đứng giữa sân trường nhìn các em lớp 12 đứng trên sân khấu hát chia tay nhau.Rồi ngồi thụp xuống giữa sân trường.1 lúc sau em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.1 lúc sau cả lớp em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.
Việt Anh là 1 trong những đứa khóc nhiều nhất.Em vừa khóc vừa nói với cô chủ nhiệm "cô ơi con xin lỗi cô".Nghe các cô nói,em Việt Anh là 1 trong những em ngày trước hư nhất trường,ngày nào cũng phải làm bản kiểm điểm,ngày nào cũng cãi cô.Lời xin lỗi của em bây giờ có lẽ đã muộn,vì thời gian ko quay trở lại cho em có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm nữa.Nhưng,lời xin lỗi của em lại làm cô chủ nhiệm em khóc.
"Chính những đứa trẻ như thế,khi lớn,chúng nó sẽ là những đứa quay về trường nhiều nhất".
Điều lớn nhất mà NS mang đến cho các em,ngoài những nỗ lực về việc trau dồi kiến thức cho các em,chính là sự chào đón và che chở.
Và điều mình mừng nhất khi về trường,là đa số các em đều nhận ra rằng "đây thực sự là ngôi nhà thứ 2 của mình,và các thày cô chính là những người cha,người mẹ của các em"
Hi vọng Việt Anh đã nhận ra lỗi và sẽ biết cách sửa lỗi theo 1 cách khác.
Tôi đã không khóc,cho đến khi tất cả các em ôm nhau và hô to tên trường.
*
Chiều 20/5 họp TEC ở ngòai ban công tầng 2.Vì office EC mượn dùng để họp CLB.Cả lũ trải phướn ra ban công ngồi.Hôm đấy trời đẹp vô cùng,ko mưa,có mây và có gió,mặt trời lặn muộn.
Cũng chiều ngày hôm đấy,trong không gian đấy,giữa những người bạn,tôi đùa rằng "tao sắp đi SG lấy chồng".Mà đùa thế,đứa nào cũng tin mới chết.
Chuyện đi SG dĩ nhiên là ko có thật,nhg chuyện lấy chồng thì có khi thật,hehe.
*
Khi mà mọi chuyện quá tốt đẹp,thì người ta lại e sợ rằng mình ko đủ niềm tin vào những điều tốt đẹp đó.
Khi người ta chưa có gì , người ta làm mọi cách để có được.
Nhưng khi người ta có tất cả,người ta lại lo sợ sẽ mất tất cả và loay xoay ko biết giữ thế nào.
Cảm giác nào đỡ chơ vơ hơn ?
Không biết.
Cảm giác ko có niềm tin là cảm giác đáng sợ nhất.
Vậy thôi.
*
Hôm qua có ngồi dịch 1 bài về marriage tested.Trong đó có nhắc đến 2 vấn đề.1 là responsibility.2 là public opinion.
- Today many couples are defying traditionalists and choosing to cohabit first,which may lead to marriage but may not.
- Living with your partner before you get married can put you off getting married at all.It takes away some of the responsibilities like a man's duty to introduce his partner to his family
- The couples dare to love and dare to live together but many are still not ready to deal with public opinion.
*
Có những sự thực thật khó chấp nhận.
Cách để sống chung với những sự thực như thế là tìm đến nghe những lời nói dối.
Nửa phần não tin những lời đấy.Nửa phần não còn lại gạt bỏ tất cả.
Bao giờ thì mình bị tách làm đôi nhỉ ?
*
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời (Du Tử Lê)
*
Take your time
Hurry up
The choice is your
Dont be late
(Come as you are)
*
Em chỉ muốn giản đơn và chân thật.
Em là của anh.