Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Những ngày trì trệ.

Từ lần cuối cùng trở về từ HN, cuộc sống trở nên không thể trì trệ hơn được nữa. Mọi thứ cứ đều đều trôi qua, các rắc rối cứ đều đều ập đến, sự mệt mỏi cứ đều đều quấn lấy, cảm giác chán nản cứ đều đều đi theo. Biết là lỗi do mình, lúc nào cũng chìm trong sự tiếc nuối, ân hận và tự trách mình. Ngày thì cứ mê man ngủ, ăn và laptop. Đêm thì nằm vắt tay lên đầu ân hận trách cứ bản thân. Đôi khi cũng không ngờ có lúc mình bạc nhược đến thế này.
Sự trì trệ cứ tăng dần lên, dù bản thân biết là mình không được như thế, không được phép như thế.
Len giữa sự mệt mỏi là những giây phút bình yên hiếm hoi. Là được nằm dài đọc sách, viết nhật kí, nghe nhạc. Là được bó gối xem film mỗi đêm. Là đi tập mỗi chiều, hít thở đều đặn và ngắm nhìn hoàng hôn. Là lúi húi trong bếp nấu nướng. Là ngồi search và suy nghĩ cho những ý tưởng mới (dù đầu óc vẫn còn lười hoạt động lắm). Không còn những ngày vắt kiệt sức ở công ty, hết job này đến job khác, hết sếp đến khách hàng. Không còn những tối về muộn, vội vã cho kịp xe buýt, cả tuần không trò chuyện với gia đình dì.
Cái gì cũng có 2 mặt của nó. Cố nghĩ đến mặt tốt để vực dậy bản thân chăng?
*
Lúc tối rảnh quá vào Tumblr của anh Nghia Nguyen. Rồi vô tình thấy Tumblr next của anh Nghia. Tò mò vào đọc. Rồi bất chợt nghĩ tới chị Téo. Bất chợt nhớ lại buổi chiều ngồi ở Tiny với chị Téo. Bất chợt tự hỏi bản thân "Nếu chị Téo đọc được những dòng này, chị ấy có buồn không?"
Chị ấy có buồn không khi chia tay Nghia?
Chị ấy có buồn không khi Nghia có người mới?
Chị ấy có buồn không khi nhìn thấy tình yêu mới của Nghia, khi biết Nghia hạnh phúc, khi biết có 1 người con gái khác đang yêu Nghia, đang được Nghia yêu, và đang hạnh phúc cùng Nghia?
Chị ấy có buồn không?

Téo rất xinh đẹp và mạnh mẽ. Ở chị ấy toát ra vẻ can trường của một người con gái Xử Nữ. Ở chị ấy, không có sự buồn đau nhưng cũng không có sự ơ hờ. Ở chị ấy, có vẻ dịu dàng giản dị và thuần khiết.
Nhưng đâu đó trong chị ấy, chắc chắn vẫn ẩn giấu một nỗi buồn. Nỗi buồn nhỏ nhưng khó dứt. Nỗi buồn không thể làm hại chị ấy, nhưng nỗi buồn cứ đi mãi theo chị ấy.
Còn chị ấy? Chị ấy có buồn không? Mỗi đêm có quay quắt trong nỗi tiếc nhớ quá khứ không? Tim có nhói đau khi nhìn thấy người cũ hạnh phúc không?
Chị ấy có buồn không? Mình tin là chị ấy có. Nhưng chị ấy bước cùng nỗi buồn, chị ấy coi nỗi buồn như bạn và chẳng mảy may sợ hãi hay giận dữ với nó. Và thế là bỗng dưng, nỗi buồn chẳng thể làm gì chị ấy cả.
Mình tin thế.

Mình chưa đạt đến ngưỡng như chị ấy? Hay mình đã vượt qua cái ngưỡng ấy?

Mình đã bỏ qua quá nhiều giai đoạn để chạm đến phần "đàn bà Xử Nữ đích thực" trong mình?

Nghĩ nhiều quá. Can trường lên, J ơi.
*
Sắp xếp và ổn định. Sắp xếp và ổn định. Nhất định nhất định.

Whom can one consult on one's innermost feelings?


Em biết gọi anh thế nào đây?
Là bạn? Là anh? Hay là gì khác?
Và trong anh, trời ơi! Em không biết!
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi?
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình rộng rãi
Nhưng cuộc đời có chứa nổi mình đâu?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm!
Nhưng em nghĩ cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta.
(Em là gì giữa bề bộn đời anh - Bùi Tuyết Nhung)