Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Public mail for you.

Gửi anh,
Cái mail này được viết cách đoạn.Vì em viết buổi chiều sớm,đang viết thì bên VCCI gọi đi cafe,thế nên đành để tạm đấy phi đi cho kịp giờ hẹn.Đến bây giờ anh ngủ rồi em mới viết tiếp.
Sáng nay em dậy muộn.Vì đêm qua ngủ nhưng không yên giấc,chập chờn khó chịu.Ngủ dậy em cũng không mở lap như mọi hôm,chỉ check sms và missed calls trong cell,nhưng cũng ko reply hay recall ai cả.Em cũng không sms cho anh.
Em dọn nhà,sau đó ăn cơm trưa.Rồi mới mở lap,nhưng ko check mail hay lướt web.Em mở lap xem dvd Đêm trao giải iD,vừa xem vừa chat lảm nhảm với bạn Tùng sếch.Đến lúc đọc lại đoạn chat,về cơ bản,là em toàn nói về anh.
Nhưng em vẫn không sms cho anh.Kiểu sms như là "anh ơi,em đang xem dvd iD và nhớ anh"
Đôi khi,người ta nhớ nhau đến mức không biết nói thế nào về nỗi nhớ ấy.
Em nhớ anh.
Cafe cũng chỉ bàn chuyện công việc.Hôm nay em đột ngột gọi sinh tố mãng cầu bơ - thứ mà em đã ko uống được gần 2 năm nay.Nhưng quán cafe mất điện nên ko có sinh tố.Em lại gọi lipton sữa đá - thứ mà em vẫn uống những ngày ngồi ở Hầm không-bên-anh.Có lẽ sau này em sẽ gọi thứ đồ uống này nhiều,dù có bên anh hay không.
Có 1 project khá hay anh ạ.Rồi khi nào gặp nhau em sẽ nói với anh.
Em vẫn không sms cho anh.
Cell em hôm nay để silent cả ngày.Em không nhận call từ bất cứ ai,trừ cuộc gọi bên VCCI vì đó là công việc.Em không trả lời sms bất cứ ai,trừ sms của cái Nhung bảo em tối nay là tối thứ 7 thì em nên đi chơi với người yêu chứ không nên hẹn hò với nó.
Em hôm nay ăn đủ 2 bữa ở nhà,ăn rất đầy đủ và đúng giờ.
Tối em đưa cái Nhung đi ăn kem ở Nguyễn Chí Thanh rồi gọi xe ôm cho nó về.Em định gọi taxi,đưa nó về tận nhà,rồi rẽ qua 200 ngồi chờ anh.Nhưng nghĩ thế nào lại thôi.Em đi bộ dọc Nguyễn Chí Thanh,đi bộ 2 vòng,trong đầu nghĩ là nếu trg 2 vòng đấy anh gọi cho em thì em sẽ chạy đến gặp anh,dù lúc đó có là 11 hay 12 giờ đêm.
Con gái thường hay có những trò thử thách kiểu vậy.Tất nhiên,hầu hết các phép thử đơn phương đó đều chẳng dẫn đến cái gì.
Nhưng nó lại thể hiện 1 điều : Khi yêu thì người ta sẽ nhớ,và khi nhớ thì người ta thường mong chờ.
Em mong chờ anh.
Khi em đang đi bộ về nhà,đã hết 2 vòng Nguyễn Chí Thanh và rẽ vào Nguyên Hồng rồi thì anh call em.Dĩ nhiên là em vẫn nhớ nguyên tắc của mình.
Cái đêm anh bay vào SG,em đã thẳng tưng tuyên bố với đứa bạn là nếu trước 12h30 đêm anh ko call em thì em sẽ bỏ anh.Lần đó,anh có call em,nhưng là vào lúc hơn 1h sáng.
Em vẫn chưa bỏ anh.
Em break the rule được 1 lần thôi.Nên dù lúc nói chuyện điện thoại với anh,nghe giọng anh và tim em đập như trống trường đánh báo hiệu giờ ra chơi,em vẫn cố gắng ra vẻ "ta đây" không thèm gặp,lại còn "dám" bảo anh về nghỉ đi để mai gặp cũng được.
Có 1 bài hát của Michael Learns To Rock tên là "25 minutes".Bài đó như thế này :
After some time I've finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine
I'm searching everywhere to find her again
To tell her I love her
And I'm sorry 'bout the things I've done

I find her standing in front of the church
The only place in town where I didn't search
She looks so happy in her wedding dress
But she's crying while she's saying this :
"Boy I missed your kisses all the time
but this is
twenty five minutes too late
Though you travelled so far boy I'm sorry
you are twenty five minutes too late"
Anh hay đến trễ.
Nhưng,sự có mặt của 1 ai đó trong cuộc sống của mình lại khiến mình hạnh phúc.Hơn cả việc "in her wedding dress"
Em hạnh phúc vì anh.
Em đang chat với Tùng sếch (nó có lẽ là đứa hiếm hoi duy nhất ngày nào cũng chat với em,có khi chỉ toàn nghe em nói nhảm,có khi vì công việc).Em thức thêm 1 chút nữa rồi sẽ ngủ.Mai em dậy sớm đi mua đồ với mẹ,chiều có lẽ gặp em Phương 1 lúc vì em ấy cứ hẹn cafe mãi và em cũng từ chối nhiều quá rồi.
Chắc em vẫn sẽ ko sms cho anh đâu.
Drafts trong cell em chắc cũng ko nhiều sms em type cho anh mà ko send đi nữa.
Buổi tối muộn đi bộ ở Nguyễn Chí Thanh em cũng không hút thuốc.Mai chắc em cũng sẽ cancel cái hẹn uống rượu với anh TA.
Có nhiều cái trong cuộc sống làm người ta dễ say hơn.
Say nghĩa là không điều khiển được cảm xúc của mình.

Em yêu anh.
Hôm nay đúng là 1 ngày kì lạ.
Em của anh.

Cũ,

Những ngày này là những ngày quá sức chịu đựng.
Muốn chui vào 1 cái tủ kín và ngủ mãi trong đó.
Sao mình ghét mùa hè quá.
Thôi,post lại cái này.Chả biết vì sao.
*

Tôi đang ngồi ở nhà.Với một cái laptop.Tâm trạng thì tốt đến mức phát điên,gần như là đau và buốt thấu tận tâm trí.

Jet Audio đã ba ngày repeat một bài hát khá cũ của Đỗ Bảo “Điều Hoang Đường Nhất”

Thằng em sau khi thoát khỏi phòng giam mang tên gọi thi vào trung học phổ thông đã cắp ba lô sang nhà ông bà xả hơi.

Bố vừa gọi điện thoại về nhắc nhở chuyện ăn trưa.Dù bạn năm tuổi hay mười chín tuổi,dù bạn có em hay không có em,sự quan tâm của bố mẹ luôn đủ khiến bạn cảm thấy không đơn độc.

Nhưng đáng buồn thay,dù biết mười lăm phút sau cuộc gọi của bố sẽ là cuộc gọi của mẹ vẫn với chủ đề ăn uống cẩn thận và đầy đủ “đừng bỏ bữa con nhé” thì tôi vẫn không sao thoát khỏi tâm trạng tốt đến mức phát điên đã nói ở trên

Chẳng lí do gì cả.Có lẽ vì hôm nay Hà Nội quá nóng.

Những ngày bắt đầu muộn

Một ngày hè của tôi sẽ bắt đầu vào khoảng hai giờ chiều và kết thúc vào khoảng hai giờ đêm. Đủ mười hai tiếng.Từ hai giờ đêm đến tám giờ sáng là thời gian dành cho những cú điện thoại , những tin nhắn hoặc những suy nghĩ bề bộn ập đến vào lúc tất cả mọi con người ngoan đều đã ngủ say.Bốn tiếng sau đó,từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa là để ngủ, đôi khi vẫn bị đánh thức bởi tin nhắn và điện thoại.Thức dậy,nấu ăn, ăn trưa,tắm và chuẩn bị cho một ngày.Hai giờ chiều,những ngày bắt đầu muộn.Hai giờ đêm,những đêm dài muộn.

Kể từ ngày Duy ra đi.Cuộc sống bắt đầu đầy khoa học và đều đặn. Đến mức nỗi đau cũng không thể không đều đặn cho được.

Chúng ta chia tay nhé.

Chưa bao giờ tôi cho rằng câu nói ấy của mình là lý do khiến Duy rời Hà Nội.Có chăng,nó chỉ khiến cậu ấy xa tôi,tôi xa cậu ấy và nỗi đau thêm gần vào trái tim của cả hai đứa.Nhưng hai mươi tư tiếng từ khi tôi lạnh lùng buông câu nói lạnh lùng nhất và cười một cái thật dài,Duy ra đi,không một lời chào.

Hà Nội hôm ấy cũng nóng như hôm nay vậy.Nóng đến ngột ngạt.Tôi và Duy vẫn còn nhìn thấy nhau cho đến mười hai giờ trưa, đủ để biết cả hai vẫn ổn. À không, đủ để biết cả hai đều tỏ ra vẫn ổn.Tôi nhìn thấy trong mình sự bất lực và trong Duy sự chán nản.Hoặc tôi hoặc cậu ấy sẽ rời bỏ Hà Nội,chắc chắn thế.Bởi Hà Nội mang rất nhiều kỷ niệm của cả hai.Và dù cái nóng hè có lên đến 40 độ cũng không đủ làm ngột ngạt những nghĩ suy chảy về kỷ niệm.Ra đi là giải thoát và làm thanh thản.

Trong đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự chia cách về khoảng cách địa lí,tôi dường như vẫn không đủ vững vàng cho sự thật.Trang gọi điện thoại vào chiều muộn,khi nắng đã tắt và nóng đã giảm,khi trong đầu tôi bỗng thoáng lên suy nghĩ “Hãy chạy đến nhà Duy và nói rằng mình vẫn yêu cậu,dù thế nào đi nữa”.Một câu thông báo đơn giản đủ làm tôi vỡ òa “Duy không ở Hà Nội nữa rồi”.

Và thế là Hà Nội mất một người.

Hà Nội chờ

Tôi đã khóc cả một buổi chiều và suy sụp cả một ngày sau đó.Mọi người nhìn tôi với ánh mắt lo ngại rồi dần chuyển sang bực bội.Có đáng làm như thế không vì một người chính mày đã chối bỏ.

Chính tôi đã xa cậu ấy trước.Vậy nên,hãy học cách chấp nhận cậu ấy đã ra đi

Dù những con đường Hà Nội vẫn nhắc về những bước chân hai đứa đã bước cùng nhau.

Tôi là một con thú khá biết lấp liếm cho vết đau của mình.Và một ngày bắt đầu muộn tường như lại chính là phương thuốc tốt nhất.Khi công việc trong hai mươi tiếng đồng hồ bị dồn lại trong mười hai tiếng,bạn sẽ bận rộn gấp đôi và tốn sức gấp đôi.Còn tình cảm thì hoàn toàn bị co nén lại

Những đêm dài bắt đầu lúc hai giờ sáng và kết thúc lúc tám giờ sáng thường khó ru tôi ngủ.Thay vào đó,tôi nằm chờ những tin nhắn mà Duy đột nhiên nhắn cho tôi,chờ những cú điện thoại mà đột nhiên Duy gọi cho tôi.Hoặc tự mình tạo ra những thứ đột nhiên đó cho Duy.Tình yêu dù không còn,khoảng cách dù xa xôi, đêm vẫn dễ làm người ta nhớ nhau và cảm thấy vẫn yêu nhau.

Để hai giờ chiều hôm sau,thức dậy,nhìn vào gương thấy mình xơ xác hơn nhưng mắt vẫn ánh lên niềm tin “Hà Nội chờ và cậu ấy sẽ trở về”

Tình yêu con người, đôi khi là thứ kì lạ không sao giải thích nổi.

Cậu ấy đã về

Đêm qua không một tin nhắn hay cuộc gọi nào được gửi đi và nhận lại.Duy đã về Hà Nội.Sau một tháng xa cách.Chiều sớm,khi một ngày chuẩn bị bắt đầu, điện thoại rung lên bần bật,nhạc chuông chỉ vang lên vào ban đêm đột nhiên phát ra vào ban ngày.Duy gọi,giọng cười rất hiền “Duy đang ngồi ở Gloria Jean’s rồi.An đến không?”.Tôi gần như hét tung cả nhà.Tay chân quơ loạn xạ.Rồi đột ngột lao đi như tên bắn.Bước vào cafe-store quen thuộc của cả hai,tôi hơi sững lại.Duy ngồi ngay đây,quen thuộc và hơi xa lạ.Nước mắt ào ra.Tôi không kìm được mình,bất giác ngồi thụp xuống và khóc.Duy im lặng nhìn tôi.Ngày cậu đi,mình đã khóc.Và giờ,cậu về,mình đang khóc.Hai mươi phút-với tôi là rất lâu sau đó,tôi mới đủ bình tĩnh ngồi cạnh cậu ấy.Gần như không đối thoại.Chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hà Nội hình như vẫn chưa mờ những dấu chân

Duy đèo tôi về.Thông báo đơn giản “Có lẽ hai ngày nữa Duy lại đi.Công việc bề bộn quá”.Tôi cười. Đột nhiên choàng tay ôm lấy cậu.Mùi thơm,bàn tay, ánh mắt,nụ cười.Tất cả quen thuộc đến nỗi làm tôi vỡ òa.

Sáng sớm.Tình yêu.

Chỉ là sáng sớm đối với tôi.Tôi dậy sớm vì một đêm đã biết ngủ lại như mọi con người ngoan.Ngồi vào laptop,bỗng cảm thấy thừa thãi thời gian vô cùng.

Theo thói thường cho một sáng dậy sớm,tôi sẽ ôm laptop và một đống sách vở,ra một quán cafe có wifi nào đó,gọi một sinh tố mãng cầu bơ,một bánh ngọt,cắm cúi vào laptop và đống sách vở của mình

Theo thói thường cho những ngày tâm trạng tốt đến mức phát điên,tôi sẽ gọi điện thoại cho hai con bạn thân,rồi ba đứa dắt díu nhau lên Align ngồi,gọi ba Gin Tonic,nghe nhạc Trịnh khoảng một tiếng đồng hồ.Rồi lang thang Phố Cổ , Hồ Gươm,kem Tràng Tiền.Cho đến khi được nắng xanh,gió hiền của Hà Nội xoa dịu hòan toàn.

Nhưng hình như hôm nay tôi vốn đã không bình thường

Tôi vào blog của Duy,viết một cái comment khá là hỗn độn.Nhưng ít ra , nói được hết những suy nghĩ của mình

Ranh giới giữa “yêu” và “hết yêu” là một đường chỉ rất mỏng mà tôi không tài nào thấu suốt được.Tại sao một tháng trước lại chia tay?Và tại sao những ngày xa nhau vẫn ở cạnh nhau như chưa hề chia tay?Tại sao giờ quay lại và nhận ra rằng : chúng ta đã thật sự chia tay?Tại sao vẫn còn cố gắng níu giữ?

Blast của những ngày Duy ở Hà Nội “Chờ vết thương kia sẽ mau lành.Hạnh phúc kia rồi sẽ mau thành.Người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau”

Những ngày bắt đầu muộn.Những đêm dài.Có lẽ sẽ lại thế.Khi chưa đủ yêu thương.Có lẽ thế.

Viết rất nhảm trong một sáng dậy sớm hơn mọi sáng.

Tình yêu này là có thật,nhưng không phải là tình yêu giữa hai người yêu nhau..

Thật thật giả giả.Nhân vật chính thì chắc chắn không tin vào câu chuyện này.Nhưng nếu nó không được viết ra bởi An và viết cho Duy thì hãy cứ tin nó là một câu chuyện tình

21.06.2007

His An.