Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

Have you ever ?

Tôi mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu xám tro (cái áo mà lần nào tôi mặc,mẹ cũng nói trông tôi như con trai),2 tay đút vào túi áo 2 bên hông,cắm tai nghe điện thoại đi giữa đường,trong tai vừa khe khẽ tiếng nhạc vừa loáng thoáng tiếng ồn ào của đường phố.Tôi cảm giác bản thân mình đứng giữa 2 thế giới.Một thế giới im lặng chỉ có 1 mình tôi,hoàn toàn im lặng,hoàn toàn mình tôi,đứng im,ko nghĩ gì,và ko làm gì.Một thế giới ồn ào có tôi và biết bao nhiêu người chạy qua tôi,rất ồn ào,rất nhiều người,tôi đứng im,ko nghĩ gì,và ko làm gì.
Tôi tự hỏi mình ở 2 thế giới đó có khác gì nhau ko?Có gì khác nhau ko?
Có lẽ chỉ khác ở gương mặt.Gương mặt tôi ở thế giới ồn ã có lớp trang điểm trên mặt.
Hình như chỉ vậy thôi.
Đã bao giờ,bạn đứng giữa 1 đám đông,cười nói,trò chuyện,và cảm thấy mình ko thuộc về đám đông đó ?
Đã bao giờ,bạn ước,có 1 người,bất kể là ai,xinh hay xấu,tốt bụng hay tồi tệ,yêu hay ghét,thân quen hay xa lạ,nắm lấy tay bạn,và kéo bạn chạy ra khỏi đám đông đó.Chỉ cần thế thôi.
Đã bao giờ,bạn ước,có 1 người,bất kể là ai,nhìn ra cảm giác lạc lõng của bạn giữa đám đông ? Và kéo bạn về phía họ,nơi ít ồn ã hơn,nhg có người nhìn ra sự lạc lõng của bạn?
Đã bao giờ,bạn tin vào định mệnh chưa ?Dù định mệnh ấy có thể mang đến nỗi đau cả đời.Dù định mệnh ấy kéo bạn khỏi sự lạc lõng giữa đám đông nhưng đẩy bạn vào nỗi cô độc trong chính tình yêu của mình ?
Và , đã bao giờ , sau tất cả , bạn cảm ơn Chúa đã sinh ra anh ấy là đàn ông để bạn là đàn bà ? Đàn bà hoàn toàn với gương mặt mỏi mệt sau mọi vất vả của đời sống , im lặng nằm thở khẽ trong ngực người đàn ông của mình , chứ ko phải là gương mặt trang điểm cười nói ngoài đời kia.
Dù có thể ngày mai,người đàn bà ấy chỉ còn lại một mình.
Ban,chỉ còn lại một mình.
*
...

Tự nhiên nhớ bài "Một mình" của Thanh Tùng.

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình"

Tôi ko rõ lắm về hoàn cảnh ra đời của bài hát này.Tôi chỉ biết nghe.Nhưng,có 1 lần trong 1 tiết học thêm Văn,cô giáo tôi có nói về ca khúc này.Cô chọn ca khúc này như 1 ví dụ.Cô nói trong cuộc đời,người ta sẽ phải trải qua rất nhiều nỗi đau và thậm chí cả bi kịch,đa số đều nghĩ rằng mình sẽ ko thể trải qua đc,nhưng kì thực ko phải như thế,nỗi đau nào cũng có thể vượt qua đc,giống như nhạc sĩ Thanh Tùng sáng tác ca khúc "Một mình" mang nỗi cô đơn mất vợ,ai nghe cũng cho rằng người đàn ông trong bài hát sẽ ko bao giờ có thể vượt qua đc nỗi đau đó,nhưng cuối cùng,cuộc đời Thanh Tùng vẫn gặp gỡ rất nhiều những người phụ nữ khác.
Thực ra,đấy đơn giản chỉ là 1 ví dụ.
Ví dụ để chứng minh 1 điều rằng : ai cũng có thể vượt qua nỗi đau.

Nhưng sự cô đơn thì ... ?
Tôi biết khi cô giáo tôi nói với tôi về tình yêu,về tuổi trẻ,về cuộc đời,về niềm hạnh phúc của người phụ nữ,về buồn đau,về tất cả,thì chính tự bản thân cô,vẫn cứ quanh quẩn trong nỗi cô đơn của chính mình.
Bởi vậy,cô chưa bao giờ nói với chúng tôi về nỗi cô đơn,trừ khi giảng các tác phẩm trên lớp.
Cô,có lẽ ko có kinh nghiệm với nỗi cô đơn.
Chúng ta,chẳng ai có kinh nghiệm với nỗi cô đơn cả.

Trong tiếng Anh có 2 từ . Một là "alone" - một mình.2 là "lonely" - cô đơn.Có lẽ nhiều giáo viên dạy tiếng Anh đều phải mất 1 chút thời gian để giải thích nghĩa của 2 từ này cho học sinh,phân biệt sự khác nhau của 2 từ.
Nhưng có lẽ hiếm giáo viên dạy Ngữ Văn dành thời gian để giải thích nghĩa của 2 từ này cho học sinh.
Chúng ta đều muốn học cách làm thế nào một mình mà vẫn ko cô đơn.
Chúng ta đều muốn nói "leave me alone" chứ chưa ai nói "leave me lonely" cả.
Chúng ta đều muốn một mình và không cô đơn.

Nếu có thể,một hôm mưa gió,tôi đủ can đảm để mở lòng mình,và phủ lấp nỗi cô đơn này.
Tôi chỉ ước mình đừng lạc lõng,ít nhất là trong tình yêu của chính mình,và trong cảm xúc của những ngày mưa âm ỉ thế này.

Leave me lonely.

...

*

"Anh ấy không đo thời gian bằng những năm sống của mình.Mà đo nó bằng những trải nghiệm.Với anh ấy,chúng như là sự chạm vào sự thật.Anh ấy cần chúng để không phát điên lên và để cảm thấy rằng toàn bộ sự xáo trộn này là có ý nghĩa.Cho những trải nghiệm,anh ấy đã dừng lại trong cuộc xông tới phía trước mang tính bề mặt của mình để lấy sức cho chặng đường tiếp theo.Đôi khi chỉ là vài phút.Anh ấy sưu tầm các trải nghiệm giống như người ta sưu tầm tranh hay tượng thiên thần.Trong suốt thời gian dài,mỗi khi mất liên lạc với anh ấy quá mười hai tiếng là mình lại run lên vì sợ hãi với ý nghĩ rằng mình sẽ chỉ là hoặc đang là một trong bộ sưu tập thiên thần của anh ấy"

(trích "Xét Nghiệm" - Janusz Leon)

*

Tôi cảm thấy khó chịu với chính mình.Tại sao tôi cứ phải như thế này,loay hoay với những suy nghĩ vòng vo về tình yêu và sự cô đơn,mà ko tài nào thoát ra đc.

Tôi khó chịu lắm.