Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

The comfortable loneliness.


Tôi rất hiếm khi khóc khi xem film. Ngay cả những film lấy đi nhiều nước mắt của người xem, tôi cũng không khóc. Nhưng, hôm nay tôi đã khóc khi xem Step Up.
Nước mắt lặng lẽ chảy.

Tôi khóc cho nỗi cô đơn ứ đọng trong mình. Tôi khóc khi xem đến scene Lora và Tyler nhảy với nhau ở bến cảng. Tôi khóc khi xem đến scene họ hôn nhau lần đầu. Và tôi khóc mỗi scene họ tập nhảy cùng nhau, đi chơi cùng nhau, ở bên nhau.
Nước mắt lặng lẽ chảy.

Tôi đi kiếm tìm hoài một người mà người ta vẫn thường gọi là soulmate. Một người, mà không cần đến chữ "yêu", không cần bất cứ sự ràng buộc nào. Một người, đơn giản là để chia sẻ cuộc sống của tôi, để tôi cùng chia sẻ cuộc sống của người ấy. Một người hòa hợp với tôi cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Và tôi đã tìm thấy. Tôi đã tìm thấy soulmate của mình. Để rồi đau lòng nhận ra, tôi không phải soulmate của người ấy. Tôi khao khát được trải nghiệm cuộc đời cùng anh, anh khao khát trải nghiệm cuộc đời cùng... một người con gái khác.

Tôi đã không còn oán trách giận hờn. Những trách cứ, những hận thù tôi cứ tưởng sẽ mãi chất chồng trong lòng, nay đã không còn nữa. Chỉ còn lại nỗi đau lòng vẫn âm ỉ đâu đây. Khi tôi nhận ra mỗi người đến với tôi đều là một phần cuộc sống của tôi, nhưng không thể nào là tất cả. Khi tôi nhận ra, tôi có thể cùng người này nghe nhạc, cùng người kia xem film, cùng một người khác đi cafe, cùng một người nữa làm việc, nhưng không thể cùng bất cứ ai sống chung một cuộc đời.

Tôi nhận ra, anh ấy vẫn ở trong tôi, vẫn là cả thế giới của tôi, vẫn là người-duy-nhất tôi khao khát được chung sống. Tôi nhận ra, anh ấy không thể thay thế.
Và bởi vì không ai là anh ấy, tôi lặng lẽ sống tiếp cuộc đời mình. Cuộc đời mình tôi.

Cuộc đời mình tôi.