Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

The very little things.

Mấy hnay ko bận lắm nhg nhiều việc dồn dập quá.
Cứ như thể nửa cuộc đời còn lại đang ào tới vậy.
Cứ như là vừa bước chân qua 1 cánh cửa khác,vào 1 thế giới khác,chưa kịp làm quen đã bị cuốn đi vậy.
Khi người ta đã xác định được tư tưởng,thì người ta cứ thế mà lao đi.
Dù thực lòng,đôi khi vẫn chựng lại tự hỏi mình "sẽ không hối hận chứ?"
ừ,sẽ không.
*
Dạo này hay đứng giữa những không gian.
20/5,sáng về trường,đứng giữa sân trường nhìn các em lớp 12 đứng trên sân khấu hát chia tay nhau.Rồi ngồi thụp xuống giữa sân trường.1 lúc sau em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.1 lúc sau cả lớp em Việt Anh cũng ra ngồi như vậy.
Việt Anh là 1 trong những đứa khóc nhiều nhất.Em vừa khóc vừa nói với cô chủ nhiệm "cô ơi con xin lỗi cô".Nghe các cô nói,em Việt Anh là 1 trong những em ngày trước hư nhất trường,ngày nào cũng phải làm bản kiểm điểm,ngày nào cũng cãi cô.Lời xin lỗi của em bây giờ có lẽ đã muộn,vì thời gian ko quay trở lại cho em có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm nữa.Nhưng,lời xin lỗi của em lại làm cô chủ nhiệm em khóc.
"Chính những đứa trẻ như thế,khi lớn,chúng nó sẽ là những đứa quay về trường nhiều nhất".
Điều lớn nhất mà NS mang đến cho các em,ngoài những nỗ lực về việc trau dồi kiến thức cho các em,chính là sự chào đón và che chở.
Và điều mình mừng nhất khi về trường,là đa số các em đều nhận ra rằng "đây thực sự là ngôi nhà thứ 2 của mình,và các thày cô chính là những người cha,người mẹ của các em"
Hi vọng Việt Anh đã nhận ra lỗi và sẽ biết cách sửa lỗi theo 1 cách khác.
Tôi đã không khóc,cho đến khi tất cả các em ôm nhau và hô to tên trường.
*
Chiều 20/5 họp TEC ở ngòai ban công tầng 2.Vì office EC mượn dùng để họp CLB.Cả lũ trải phướn ra ban công ngồi.Hôm đấy trời đẹp vô cùng,ko mưa,có mây và có gió,mặt trời lặn muộn.
Cũng chiều ngày hôm đấy,trong không gian đấy,giữa những người bạn,tôi đùa rằng "tao sắp đi SG lấy chồng".Mà đùa thế,đứa nào cũng tin mới chết.
Chuyện đi SG dĩ nhiên là ko có thật,nhg chuyện lấy chồng thì có khi thật,hehe.
*
Khi mà mọi chuyện quá tốt đẹp,thì người ta lại e sợ rằng mình ko đủ niềm tin vào những điều tốt đẹp đó.
Khi người ta chưa có gì , người ta làm mọi cách để có được.
Nhưng khi người ta có tất cả,người ta lại lo sợ sẽ mất tất cả và loay xoay ko biết giữ thế nào.
Cảm giác nào đỡ chơ vơ hơn ?
Không biết.
Cảm giác ko có niềm tin là cảm giác đáng sợ nhất.
Vậy thôi.
*
Hôm qua có ngồi dịch 1 bài về marriage tested.Trong đó có nhắc đến 2 vấn đề.1 là responsibility.2 là public opinion.
- Today many couples are defying traditionalists and choosing to cohabit first,which may lead to marriage but may not.
- Living with your partner before you get married can put you off getting married at all.It takes away some of the responsibilities like a man's duty to introduce his partner to his family
- The couples dare to love and dare to live together but many are still not ready to deal with public opinion.
*
Có những sự thực thật khó chấp nhận.
Cách để sống chung với những sự thực như thế là tìm đến nghe những lời nói dối.
Nửa phần não tin những lời đấy.Nửa phần não còn lại gạt bỏ tất cả.
Bao giờ thì mình bị tách làm đôi nhỉ ?
*
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời (Du Tử Lê)
*
Take your time
Hurry up
The choice is your
Dont be late
(Come as you are)
*
Em chỉ muốn giản đơn và chân thật.
Em là của anh.

1 nhận xét: