Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Public mail for you.

Gửi anh,
Cái mail này được viết cách đoạn.Vì em viết buổi chiều sớm,đang viết thì bên VCCI gọi đi cafe,thế nên đành để tạm đấy phi đi cho kịp giờ hẹn.Đến bây giờ anh ngủ rồi em mới viết tiếp.
Sáng nay em dậy muộn.Vì đêm qua ngủ nhưng không yên giấc,chập chờn khó chịu.Ngủ dậy em cũng không mở lap như mọi hôm,chỉ check sms và missed calls trong cell,nhưng cũng ko reply hay recall ai cả.Em cũng không sms cho anh.
Em dọn nhà,sau đó ăn cơm trưa.Rồi mới mở lap,nhưng ko check mail hay lướt web.Em mở lap xem dvd Đêm trao giải iD,vừa xem vừa chat lảm nhảm với bạn Tùng sếch.Đến lúc đọc lại đoạn chat,về cơ bản,là em toàn nói về anh.
Nhưng em vẫn không sms cho anh.Kiểu sms như là "anh ơi,em đang xem dvd iD và nhớ anh"
Đôi khi,người ta nhớ nhau đến mức không biết nói thế nào về nỗi nhớ ấy.
Em nhớ anh.
Cafe cũng chỉ bàn chuyện công việc.Hôm nay em đột ngột gọi sinh tố mãng cầu bơ - thứ mà em đã ko uống được gần 2 năm nay.Nhưng quán cafe mất điện nên ko có sinh tố.Em lại gọi lipton sữa đá - thứ mà em vẫn uống những ngày ngồi ở Hầm không-bên-anh.Có lẽ sau này em sẽ gọi thứ đồ uống này nhiều,dù có bên anh hay không.
Có 1 project khá hay anh ạ.Rồi khi nào gặp nhau em sẽ nói với anh.
Em vẫn không sms cho anh.
Cell em hôm nay để silent cả ngày.Em không nhận call từ bất cứ ai,trừ cuộc gọi bên VCCI vì đó là công việc.Em không trả lời sms bất cứ ai,trừ sms của cái Nhung bảo em tối nay là tối thứ 7 thì em nên đi chơi với người yêu chứ không nên hẹn hò với nó.
Em hôm nay ăn đủ 2 bữa ở nhà,ăn rất đầy đủ và đúng giờ.
Tối em đưa cái Nhung đi ăn kem ở Nguyễn Chí Thanh rồi gọi xe ôm cho nó về.Em định gọi taxi,đưa nó về tận nhà,rồi rẽ qua 200 ngồi chờ anh.Nhưng nghĩ thế nào lại thôi.Em đi bộ dọc Nguyễn Chí Thanh,đi bộ 2 vòng,trong đầu nghĩ là nếu trg 2 vòng đấy anh gọi cho em thì em sẽ chạy đến gặp anh,dù lúc đó có là 11 hay 12 giờ đêm.
Con gái thường hay có những trò thử thách kiểu vậy.Tất nhiên,hầu hết các phép thử đơn phương đó đều chẳng dẫn đến cái gì.
Nhưng nó lại thể hiện 1 điều : Khi yêu thì người ta sẽ nhớ,và khi nhớ thì người ta thường mong chờ.
Em mong chờ anh.
Khi em đang đi bộ về nhà,đã hết 2 vòng Nguyễn Chí Thanh và rẽ vào Nguyên Hồng rồi thì anh call em.Dĩ nhiên là em vẫn nhớ nguyên tắc của mình.
Cái đêm anh bay vào SG,em đã thẳng tưng tuyên bố với đứa bạn là nếu trước 12h30 đêm anh ko call em thì em sẽ bỏ anh.Lần đó,anh có call em,nhưng là vào lúc hơn 1h sáng.
Em vẫn chưa bỏ anh.
Em break the rule được 1 lần thôi.Nên dù lúc nói chuyện điện thoại với anh,nghe giọng anh và tim em đập như trống trường đánh báo hiệu giờ ra chơi,em vẫn cố gắng ra vẻ "ta đây" không thèm gặp,lại còn "dám" bảo anh về nghỉ đi để mai gặp cũng được.
Có 1 bài hát của Michael Learns To Rock tên là "25 minutes".Bài đó như thế này :
After some time I've finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine
I'm searching everywhere to find her again
To tell her I love her
And I'm sorry 'bout the things I've done

I find her standing in front of the church
The only place in town where I didn't search
She looks so happy in her wedding dress
But she's crying while she's saying this :
"Boy I missed your kisses all the time
but this is
twenty five minutes too late
Though you travelled so far boy I'm sorry
you are twenty five minutes too late"
Anh hay đến trễ.
Nhưng,sự có mặt của 1 ai đó trong cuộc sống của mình lại khiến mình hạnh phúc.Hơn cả việc "in her wedding dress"
Em hạnh phúc vì anh.
Em đang chat với Tùng sếch (nó có lẽ là đứa hiếm hoi duy nhất ngày nào cũng chat với em,có khi chỉ toàn nghe em nói nhảm,có khi vì công việc).Em thức thêm 1 chút nữa rồi sẽ ngủ.Mai em dậy sớm đi mua đồ với mẹ,chiều có lẽ gặp em Phương 1 lúc vì em ấy cứ hẹn cafe mãi và em cũng từ chối nhiều quá rồi.
Chắc em vẫn sẽ ko sms cho anh đâu.
Drafts trong cell em chắc cũng ko nhiều sms em type cho anh mà ko send đi nữa.
Buổi tối muộn đi bộ ở Nguyễn Chí Thanh em cũng không hút thuốc.Mai chắc em cũng sẽ cancel cái hẹn uống rượu với anh TA.
Có nhiều cái trong cuộc sống làm người ta dễ say hơn.
Say nghĩa là không điều khiển được cảm xúc của mình.

Em yêu anh.
Hôm nay đúng là 1 ngày kì lạ.
Em của anh.

2 nhận xét:

  1. "chiều có lẽ gặp em Phương 1 lúc vì em ấy cứ hẹn cafe mãi và em cũng từ chối nhiều quá rồi."
    :-w, từ mai, tôi biến mất cho cô xem. dỗi rồi >:P

    Trả lờiXóa
  2. chị ơi đọc bài này của chị em rất thích, cho phép em post lại bên blog của em nhé, em cảm ơn ạ :)

    Trả lờiXóa